Về , khi hôn sự của Tạ Ý và Gia Ý  ấn định,  càng quyết tâm tìm đến cái chết. 
Dù cha  khuyên nhủ thế nào cũng vô ích.
"Các ngươi,  nào  nấy, đều chẳng màng đến cương thường pháp kỷ!"
"Tình yêu vốn là lẽ thường của con ,   yêu chẳng  chính là  tài giỏi trong mắt ? Con thích  ,  ở bên  ,  gì sai!"
"Nó là  trưởng của con."
"Hắn thật sự là  trưởng của con ? Người  thật sự là cha con !"
Cha nghẹn lời.
Ta hối hận vì lỡ lời.
Người kinh ngạc  , vẻ mặt dần dần tiều tụy: "Con  từ khi nào? Biết  bao nhiêu ?"
Ta  mặt .
Biết  bao nhiêu ?
Những gì  thể ,  đều  .
Lúc đó,  đang thưởng hoa ở vườn lê, nghĩ  ở nhà một  buồn chán, liền kéo Tự Tự về nhà rủ bà   ngoài.
  ở chỗ rẽ, vô tình  thấy  đang  lóc kể lể với nhũ mẫu.
Họ    nhiều.
Mẹ khi còn trẻ rung động,  kiềm chế  tình cảm, cuối cùng  cùng cửu phụ tư thông.
ông ngoại nổi giận, tìm  cách che giấu, liền nghĩ đến cha xuất  hàn vi, dùng tam nương và đứa bé trong bụng hết   đến  khác uy hiếp, cuối cùng khiến cha đồng ý thành .
Cha từ đầu đến cuối đều  sự tồn tại của cửu phụ,   khi thành  với  thì luôn giữ lễ với , mỗi  đều đạt  điều  .
Ngày sinh nở,  đau đớn suốt một ngày,   mang theo sự yếu ớt từ trong bụng , ăn mặc tiêu dùng đều  dùng đồ  nhất để nuôi dưỡng.
Ngày  tròn trăm ngày tuổi, cửu phụ mất  chiến trường,   lóc một trận, suốt ngày buồn bã u uất.
Ngày  cùng Tự Tự trở về đó, đúng  ngày giỗ của cửu phụ.
Về ,  nhận   mắc  một căn bệnh.
Hay nghi ngờ, suy nghĩ nhiều, tính tình càng thêm nóng nảy, ban đêm ngủ ít,  lúc đang ngẩn  bỗng nhiên rơi nước mắt.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-tro-ve/chuong-17.html.]
 hình như đây cũng   bệnh, mà là một loại  hổ.
Triều đình lấy lễ giáo để trị vì đất nước, mà   là sự tồn tại hoang đường nhất.
Ta thường xuyên  ù tai, chỉ  tiếng chuông gió  mái hiên mỗi khi mưa rơi mới  thể khiến lòng   bình yên.
Năm  mười bốn tuổi,  qua đời. 
Bà  sợ cha   bạc đãi , nên  dùng hết sức lực cuối cùng để ngăn cản tam nương và con trai bà  bước  cửa.
Xấu hổ và áy náy khiến tính tình  càng thêm tệ.
Ta thường xuyên ngâm nga bài đồng d.a.o mà   dạy cho cha, cha cũng thường ngày ngâm nga.
Ta thích lắng  tiếng chuông gió mỗi khi mưa rơi, để tâm hồn  bình yên.
Về ,  thêm một giọng  khiến  cảm thấy bình yên, đó là tiếng  của Tạ Ý.
Ta giống như  lênh đênh  biển cuối cùng cũng bám   một khúc gỗ, ngày ngày quấn lấy hắn.
  cũng chỉ là một khúc gỗ mục,  thể trèo lên, nếu  khúc gỗ sẽ gãy.
Cha thấy  nước mắt rơi  ngừng, hoảng hốt lau nước mắt cho , nhưng lau mãi cũng  thể lau sạch, bản  cũng đỏ hoe mắt, cuối cùng ôm   lòng mà nghẹn ngào.
Người cứ liên tục : "Ta là cha của con,  mãi mãi là cha của con."
Tự nhiên là  , ân dưỡng dục lớn hơn ân sinh thành.
 câu  tiếp theo của cha chính là, Tạ Ý cũng mãi mãi là  trưởng của con.
Tạ Ý  là thứ mà hoàng quyền nhất định   ,   liều c.h.ế.t cũng chỉ  thể   , hơn nữa còn  để chuyện của  và cửu phụ công khai  thiên hạ.
Ta ôm  cha: "Tạ Ý,    tất cả ?"
Cha  trả lời.
Năm  mười tám tuổi, hôn sự của Gia Ý và Tạ Ý  gần kề, lời đồn về  và cửu phụ  càng lan rộng. 
Các vị bô lão trong tộc  rằng   đầu gia tộc là Tạ Ý thanh liêm chính trực,   hết  chuyện cho họ, vì  họ  cùng Tạ Ý đào mộ thiêu xác.
Ta cảm thấy Tạ Ý điên .
  cũng  sớm  bức điên trong những năm tháng dài đằng đẵng, trốn khỏi sự giám sát của cha,  chạy đến mộ của , giống như lúc  Tự Tự vì  mà lấy  danh dự,  khi  rõ  chuyện liền đ.â.m đầu  quan tài tự sát, để lấy  danh dự cho .
Trong màn mưa bụi mịt mờ,   thấy   đang  thương .