Ngay  đó, Tạ Bán Xuân dùng đủ  lời lẽ văn hoa, sắc bén mỉa mai sự bất tài của Hứa Khâm. 
Hắn tinh tế nhận  sự quan tâm của Hứa Khâm dành cho Tạ Ý, liền lôi Tạ Ý  hết lời tâng bốc,   sang mắng nhiếc Hứa Khâm   gì.
"Hắn, Tạ Ý, thì  gì ghê gớm? Một kẻ nhát gan! Thích   mà  dám , chỉ  trốn trong xó tối tự  ảo tưởng, đến chạm    cũng  dám. Hắn dựa  cái gì mà so sánh với , chẳng qua là vì   quan to? Được cái gì chứ, cuối cùng chẳng  cũng chỉ là con   thôi !"
Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Khâm méo mó vì tức giận,  tay càng thêm tàn nhẫn. 
Bên ngoài  xác , linh hồn thật sự lúc ẩn lúc hiện.
Nhận  cơn thịnh nộ của  suýt chút nữa  g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Bán Xuân, Hứa Khâm vội thu tay . 
Trong chớp mắt,   trở về  Hứa công tử nho nhã, loạng choạng bước  khỏi nhà kho.
Ta  xuống  mặt Tạ Bán Xuân đang hấp hối: "Ta chỉ  đánh  thôi, cứu  là  đầu. Ngươi cố chịu đựng một chút."
Tạ Bán Xuân yếu ớt gật đầu: "Không ,  vẫn chịu đựng . Vừa  hình như Hứa Khâm  hóa yêu, cô nương    gì ?"
"Ừ. Ngươi chỉ là  thường,  cứ  liều mạng với  như ? Không  thì  cứ đánh   ngoài là xong chuyện, giờ thì  , vết thương  của ngươi,   mười ngày nửa tháng thì khỏi ."
Tạ Bán Xuân thấy   buồn bực  sốt ruột, định đưa tay lên vuốt nhẹ lông mày cho , nhưng  nhận  hành động  phần vượt quá giới hạn, vội vàng rụt tay   ho khan một trận.
Hắn  : "Cô nương  chuyện lúc nào cũng nửa thật nửa giả,  vẻ mạnh mẽ. Ta chỉ là  thường,  đoán   thì chỉ còn cách dùng phương pháp của  để bảo vệ cô nương thôi."
Ta tức giận  mặt .
"Tên thư sinh ngốc nghếch."
.........................
Hứa Khâm là yêu hoa lê.
Ta  với Tạ Bán Xuân,  vô cùng kinh ngạc.
"Khó trách đánh  đau như , hóa  là dùng cành cây quất ."
"Ta  khâm phục tinh thần lạc quan của ngươi.”
Chợt nhớ tới Gia Ý cô nương,  thích nhất khoác lên  bộ váy lụa đỏ rực như hoa lựu ngày nào. 
Nàng  gặp Tạ Ý công tử trong đêm Nguyên Tiêu,  gặp  say, thường xuyên tìm đến Tạ phủ. 
Thấy  tựa như đóa hoa cao lãnh  núi  chẳng mảy may động lòng, nàng bèn  sang tìm  vui đùa. 
Ta thích cái tính tình hoạt bát sôi nổi của nàng ,  ghét cái bộ dạng ngốc nghếch  ngây ngô mỗi khi  thấy Tạ Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-tro-ve/chuong-5.html.]
Giờ đây, ôm ấp chút  tàn cuối cùng của ngọn đèn Trường Minh,    chút nhớ nhung Gia Ý ồn ào náo nhiệt. 
Ta để Tạ Bán Xuân ,  đó  việc cần .
Vội vàng gấp rút, một ngày rưỡi   mới trở về phủ Hứa gia. 
Tạ Bán Xuân   trong nhà kho,  lượn một vòng, thấy   trói ở đầu giường Hứa Mi. 
Hắn  thêm thương tích mới, quỳ  chân Hứa Khâm.
Lúc   mới  rõ ràng dung mạo Hứa Mi, nàng  khoác   bộ váy lụa màu xanh lá, sắc mặt tái nhợt gầy yếu, thanh tú mà khéo léo, tựa như một cánh hoa lê đang dần úa tàn. 
Tạ Bán Xuân    phun  ngụm m.á.u thứ bao nhiêu, lúc ngẩng mắt  Hứa Khâm, khóe môi như  như , mang theo phong thái năm nào của Tạ Ý, khiến  và Hứa Khâm đều ngẩn .
"Nói   chính là  ,  thời gian  ngươi  bằng  tìm một vị phương sĩ tài giỏi hơn, thê tử và con ngươi còn một con đường sống."
Hứa Mi mang thai  ?
Trước khi một luồng yêu lực tiếp theo ập xuống,  túm lấy cổ áo Tạ Bán Xuân, một tay ném ngọn đèn Trường Minh về phía Hứa Khâm, một tay suy tính xem nên trốn ở nơi nào thì  thỏa.
"Chủ nhân...  trưởng... tiểu chủ nhân..." Hứa Mi đang mê man, miệng lảm nhảm  rõ.
A,  !
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta xách Tạ Bán Xuân lên, dùng  bộ linh lực, cùng  chui  giấc mộng của Hứa Mi.
Đây là một cái viện  , hoa cỏ um tùm,  ở trong đó, tuyệt diệu   tả xiết. 
Nữ nhân mặc gấm vóc áo hoa, bụng  nhô lên, cùng nam tử bên cạnh gieo xuống một nắm hạt giống. 
Hai cây lê hoa cứ như  dựa  , dần dần lớn lên, cành lá sum suê.
Về , nữ nhân sinh hạ một đứa bé, nam tử bên cạnh nàng cũng  đổi.
Bọn họ cùng    hai cây lê hoa, giữa hai  là một  cách  xa lạ  quen thuộc, lặng lẽ  tiếng gió rít gào.
Cánh hoa rơi lả tả  trong nôi, cọ  má đứa bé khiến nó    . 
Nữ nhân bế đứa trẻ lên dỗ dành, nam tử khẽ hát ru con.
Đứa trẻ hồng hào  càng lớn càng xinh , trở thành cô nương yêu kiều nhất trong thành.
Một trong hai cây lê hoa dần dần sinh  ý thức, nó ngưỡng mộ tiểu chủ nhân  lớn lên trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, tiêu xài  những thứ  nhất. 
Tiểu Lê Hoa nghĩ: nếu     ,  cũng   một cô nương như .