Ta  xem kỹ bức họa,  khi đưa tay , vô cớ  thấy tiếng  nức nở.
Ta hỏi Tạ Bán Xuân: "Ngươi   thấy tiếng nữ nhân đang  ?"
Trong căn phòng tối âm u,  quanh chỉ  chúng  một  một quỷ, một ngọn nến.
Tạ Bán Xuân vững vàng trốn   lưng , lắc đầu.
"Lấy bức họa xuống,  theo ."
Âm thanh đến từ một cái giếng cạn trong khu vườn hoang, quỷ khí bao trùm Tạ gia cũng bắt nguồn từ đây.
Thấy   chằm chằm  miệng giếng im lặng, Tạ Bán Xuân run rẩy hỏi: "Doãn cô nương, ngươi, ngươi đang nghĩ gì ?"
"Ta đang suy nghĩ  và nữ quỷ trong giếng , ai c.h.ế.t sớm hơn. Ai c.h.ế.t sớm, đến lúc đánh  thì ai  khả năng thắng lớn hơn."
Ta còn  dứt lời, tiếng  than trong giếng biến mất, tiếp theo nước đen cuồn cuộn dâng lên, lao thẳng đến miệng giếng.
Tạ Bán Xuân lập tức chắn   .
Nước đen  tràn  khỏi miệng giếng, chỉ sôi sục tại chỗ, giống như là...
Giống như thú cưng yêu quý  lạc mất  lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân.
Sau một trận rung chuyển dữ dội, trong nước đen hiện  một khuôn mặt .
Trên mặt đầy rong rêu, những vết xước lớn nhỏ  đều giống như do đá vụn ven nước gây .
Thủy quỷ vén rong rêu  mắt,  khi  rõ dung mạo của , từ tiếng  thút thít nhỏ, biến thành tiếng  lớn: "Tiểu thư, tiểu thư,   trở , cuối cùng  cũng  gặp  ! Đại công tử  đúng,  nhất định sẽ đợi  !"
Bị nhốt thời gian quá lâu,   nhớ rõ dung mạo của nhiều  quen cũ.
   mắt, dù nàng   biến dạng đến  nhận , nhưng vẫn là nha  Tự Tự ngày ngày lẽo đẽo theo  ,  toe toét.
Tự Tự,   che chở   ,  sức chứng minh sự trong sạch của , cuối cùng  trói  ném xuống sông.
Hai  chủ tớ,  mà  quỷ cũng  cùng .
Tự Tự  thể rời khỏi giếng cạn, chỉ  thể  úp sấp  thành giếng, ngẩng đầu mỉm   , dường như  thế nào cũng  đủ.
Ta cũng  nàng  mỉm .
Dọa Tạ Bán Xuân sợ c.h.ế.t khiếp.
Hắn   thấy Tự Tự, cũng   thấy Tự Tự  chuyện. 
Chỉ  thể thấy   chằm chằm  miệng giếng với vẻ mặt kỳ lạ,  mặt hiện lên nụ  từ ái mà   từng thấy.
   thể phán đoán hiện tại ít nhất là an .
Vì   bê một cái ghế đến,  tay cầm sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-tro-ve/chuong-9.html.]
Tạ Bán Xuân  xuống bên cạnh,  chờ  giải quyết nữ quỷ trong giếng,  thong thả lật sách.
Tạ gia,    bình thường.
...........................
Tự Tự  úp sấp  miệng giếng lải nhải: "Ta  ném xuống sông,  lâu  thì chết. Thi thể trôi theo dòng nước, qua   bao lâu,    vớt lên. Bọn họ đặt t.h.i t.h.ể của  lên bàn thờ, lập đàn  phép, ép linh hồn   ngoài. Ta lúc  mới  thấy chủ nhân  tất cả những việc . Là đại công tử. Tiểu thư, là đại công tử Tạ Ý."
Nói đến câu cuối cùng, Tự Tự còn  chút kích động.
Nghe thấy tên của Tạ Ý,  theo bản năng liếc  Tạ Bán Xuân.
Tạ Bán Xuân  lật sang trang sách, nhận  ánh mắt của , ngẩng đầu mỉm  với .
“Đại công tử ,  c.h.ế.t oan ức,  tan  dòng nước, quỷ sai  phiền phức khi xử lý loại như , lơ là một chút,  lúc để  tìm thấy ."
Ta hỏi: "Tạ Ý  những chuyện thần thần quỷ quỷ , rốt cuộc là   gì?"
Tự Tự lắc đầu: "Đến bây giờ  cũng  rõ lắm. Năm đó đại công tử tìm thấy ,  với  tiểu thư  c.h.ế.t , hỏi  còn  gặp  nữa  ."
Nói xong Tự Tự nghiêng đầu: "Tiểu thư    trả lời thế nào ?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nàng  tinh quái: "Ta hỏi ngược  đại công tử, người   gặp  tiểu thư ?"
Ta hít thở dồn dập.
Tự Tự phun  một ngụm nước đen, tiếp tục  : "Lúc đó a..."
Lúc đó.
Cho dù là hồn phách, hồn phách của tiểu nha  cũng đầy thương tích.
Thi thể nàng  trôi theo sông gần trăm ngày,   trăm ngày đó rốt cuộc  xảy  chuyện gì, chỉ  ngẩng đầu  lên, đại công tử phong độ ngời ngời ngày nào giờ đây  thẫn thờ  chiếc ghế gỗ màu vàng, mặt  chút biểu cảm  chằm chằm  hồn phách  lìa khỏi xác của .
Tự Tự  quanh bốn phía,  tìm kiếm tiểu thư của .
Bình thường khi đại công tử tiếp khách ở tiền sảnh, tiểu thư nhà  sẽ trốn  tấm bình phong. 
Khi thì  sách khi thì vẽ tranh,   trưởng bàn luận chính sự. 
Đợi đến khi khách rời , mới mỉm    cùng  trưởng phân tích tình hình.
Còn bản  Tự Tự, khi thì  gục  bàn ngủ gật, chờ tiểu thư nhẹ nhàng đánh thức ; khi thì  ăn hoa quả tiểu thư chuẩn  sẵn,   nàng và đại công tử  những lời  chẳng hiểu một chữ nào.
Nàng chỉ hiểu một điều, tiểu thư nhà  và đại công tử thật xứng đôi, quả  hổ là  .
Cả kinh thành,   ai xứng đôi hơn họ, đúng là một cặp bích nhân.
Giờ đây đại công tử tóc  bạc nửa đầu, im lặng hồi lâu mới mở miệng, giọng  êm tai như tiếng ngọc va vào  ngày nào, giờ đây  ngập ngừng vô cùng.
"Ngươi là  hầu trung thành,  thể vì danh tiếng của tiểu thư mà chết. Bây giờ, ngươi  nguyện ý vì tiểu thư, chịu thêm trăm năm khổ cực nữa ?"