Ứng Chí khựng ,  cô chăm chú. Ôn Yểu  hổ kéo chăn trùm kín mặt.
Anh thở dài, cúi xuống kéo chăn xuống, để lộ khuôn mặt đỏ bừng của cô:
"Muốn ngộp c.h.ế.t ?"
Cô chẳng dám  . Ứng Chí khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô:
"Được ,  xử lý một chút."
Anh dùng chăn bọc lấy cô  bế  phòng tắm. Sau đó  , mang quần áo và băng vệ sinh đặt cạnh cô.
"Em   . Anh dọn  giường."
Ôn Yểu  yên, chăn quấn chặt . Đây là  đầu tiên  một  đàn ông mang đồ cá nhân như  cho cô. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, khó tả.
Cô rúc đầu  chăn như một đứa trẻ mắc . Ứng Chí xoa nhẹ tóc cô,   mới  .
Khi cô bước , giường   dọn gọn gàng.
"Chuyện đó… em  cố ý ." Cô  bên mép giường, ngập ngừng  .
"Không cố ý gì cơ?" Anh hỏi, rõ ràng là  nhưng vẫn cố tình trêu.
Cô mím môi,   nên trả lời thế nào. Lẽ nào   " cố ý hôn "?
Ứng Chí thấy cô im lặng,  cô đang ngượng nên chỉ  khẽ:
"Ngủ thôi."
Hai   xuống. Anh quen tay tắt đèn,  như  , kéo cô  lòng.
Ôn Yểu cũng  quen với cái ôm . Trong lòng , cô cảm thấy yên tâm, thậm chí dễ dàng chìm  giấc ngủ.
Trước khi ngủ, cô bất chợt nhớ  điều gì đó, hỏi nhỏ:
"Anh  tắm nước lạnh ?"
Nói xong, cô lập tức hối hận.
Cô nhắm chặt mắt, chỉ  biến mất khỏi thế gian, nhưng Ứng Chí chỉ ôm cô chặt hơn, khẽ :
"Anh sợ em lạnh."
Trái tim cô đập thình thịch. Cô chủ động ôm eo :
"Ngủ ngon… Ứng ."
"Ngủ ngon."
Nửa đêm, Ôn Yểu đau bụng dữ dội. Toàn  cô run lên, mồ hôi lạnh túa  trán.
Ứng Chí ngủ  sâu. Nhận  cô bất thường,  lập tức bật đèn.
Khi thấy gương mặt cô trắng bệch, trán đẫm mồ hôi,  hoảng hốt:
"Yểu Yểu,  ?" Giọng  đầy căng thẳng mà chính  cũng  nhận .
Cô cuộn  , ôm bụng, cố nén cơn đau:
"Em… đau bụng quá…"
Lúc ,  mới hiểu. Cô đau bụng kinh. Chắc do cơ địa, nhưng   ngờ  nghiêm trọng đến .
"Anh gọi bác sĩ tới ngay." Anh vội  dậy.
Cô bất ngờ kéo tay  , mỉm  yếu ớt:
"Không cần … Anh giúp em nấu một ly nước đường đỏ là  ."
Ứng Chí sững ,  nhớ  trong nhà   loại đường .
"Đường đỏ trong ngăn kéo bàn trang điểm của em." Cô thở dốc, vẫn  quên chuẩn  sẵn.
Anh lập tức  lấy, cắt thêm vài lát gừng  nấu cùng để giữ ấm.
Khi nước đường đỏ  xong,  bưng lên, ôm cô  lòng và đưa ly nước cho cô. Nhiệt độ  đủ — ấm áp như cách  luôn chăm sóc cô.
Cô uống xong, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hai    xuống. Ứng Chí đặt tay lên bụng cô,  ấm từ bàn tay truyền qua lớp chăn khiến cơn đau giảm  đáng kể.
Ôn Yểu lim dim  trong lòng . Cô  ngờ   hiểu chuyện đến .
"Ứng ,     mấy thứ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-41-ung-tien-sinh-la-kieu-nguoi-ngoai-lanh-trong-nong.html.]
Mọi hành động của  đều  thành thạo, khiến cô  khỏi nghi ngờ — chẳng lẽ từng  cho ai khác ?
Ứng Chí bật , xoa nhẹ bụng cô, giọng lười biếng đáp:
“Anh mới học  mạng đấy.”
Không hổ danh là Ứng ,  gì cũng nhanh thật.
Cơn đau âm ỉ cuối cùng cũng dịu dần, Ôn Yểu dần dần   vì buồn ngủ.
Ứng Chí vẫn kiên nhẫn xoa bóp cho cô, cho đến khi  thấy  thở đều đặn,  mới dừng .
Sáng hôm , khi Ôn Yểu thức dậy thì Ứng Chí    từ sớm.
Ra phòng khách, cô thấy  La đang sắp xếp một đống đồ mới mua: băng vệ sinh, đường đỏ, gừng, thậm chí cả miếng dán giữ ấm bụng.
Ôn Yểu ngạc nhiên:
“Mẹ La,   mua nhiều đồ thế ?”
Mẹ La mở tủ bếp, bày hết đường đỏ  một hàng dài,    đáp:
“Sáng nay  chủ dặn dò   mua cho cháu mấy thứ .”
Vừa dọn đồ,   hỏi han:
“Yểu Yểu, thấy trong  đỡ ? Còn đau bụng ?”
Từ  khi  quen,  La  quen gọi cô là “Yểu Yểu”, gần gũi chẳng khác gì con gái ruột.
Mặt Ôn Yểu vẫn còn  nhợt nhạt, nhưng sắc khí  khá hơn nhiều so với tối qua.
“Đỡ nhiều  ạ.”
Cô  hàng đường đỏ, lòng chợt thấy ấm áp vì  quan tâm.
Vừa giúp dì thu dọn, cô  :
“Mẹ La, Ứng  bên ngoài  nghiêm túc thế mà thực tế  khác hẳn.”
Mẹ La là  từng trải, cũng hiểu  cảm xúc lẫn lộn của Ôn Yểu lúc . Bà mỉm :
“Cậu  ngoài lạnh trong nóng đấy.”
Ôn Yểu nghĩ ngợi một lúc, gật đầu như hiểu  điều gì.
“Anh  luôn hành động nhiều hơn là .”
Dì La bật :
“Vì  thật lòng sẽ  chỉ  suông. Trên đời   bao lời hứa cuối cùng hóa thành trò , còn  lặng lẽ   thường  những kẻ mau mồm mau miệng lấn át.”
“Người  thường tin những gì   , chứ  chịu  thấu những ánh mắt chứa đầy khinh miệt. Còn trong ánh mắt của  âm thầm hành động,  là sự chân thành khó thấy.”
Ôn Yểu lặng lẽ nghiền ngẫm lời dì, bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ trong lòng như  soi sáng. Cô gật đầu chắc nịch:
“Con hiểu .”
Lâm Tửu Hoan  tạo cơ hội để gặp Giang Tứ Hoài nên nhắn:
“Áo khoác của  em  giặt xong . Khi nào rảnh, em đem trả .”
Ban đầu Giang Tứ Hoài cũng chẳng mấy quan tâm, cho đến khi cô nhắn tiếp:
“Em đang chờ   cổng Đại học Trung Thành.”
Anh  chằm chằm  điện thoại, ánh mắt  sững . Trong phút chốc,  cảm thấy như   một lý do để gặp cô.
Giang Tứ Hoài cầm lấy chìa khóa  vội vã rời . Khương Khoát  tại chỗ,  theo bóng lưng hấp tấp của  mà thắc mắc:
“Chạy kiểu gì , bộ  ai dí  lưng  ?”
Lâm Tửu Hoan tan học, cầm áo khoác  chờ Giang Tứ Hoài ngoài cổng trường.
Trời đông, gió lạnh cắt da, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì  chờ đợi.
Có vài nam sinh đến bắt chuyện. Cô vốn  xinh, gió thổi qua  gò má cô ửng hồng như búp bê sứ.
Cô mỉm  từ chối, chỉ tay  chiếc áo khoác  tay:
“ đang đợi .”
Cô đang đợi Giang Tứ Hoài.
Ánh mắt cô luôn dõi theo  từ khoảnh khắc  xuất hiện.  Giang Tứ Hoài  đang  về một  con gái khác.