Giang Tứ Hoài nhíu mày, mặc áo len xám, tay đút túi quần, chậm rãi bước xuống lầu.
Dưới sảnh, Tô Dao Duệ ngước lên . Cô  còn là tiểu thư kiêu kỳ năm nào, giờ chỉ mặc chiếc áo phao giản dị và quần jean xanh.
Giang Tứ Hoài còn   vững, một cái tát  giáng thẳng  mặt.
Giang Tứ Hoài nghiêng đầu, ánh mắt cụp xuống,  phản kháng.
Tô Dao Duệ siết chặt tay, mắt đỏ hoe:
“Anh từng  sẽ cưới !”
Khóe môi  khẽ nhếch, nửa bên mặt hằn dấu tay đỏ rực:
“Chuyện ,  xin . Cái tát ,  chịu.”
“Xin ? Anh nợ   chỉ ! Nếu  thích , cần gì  trêu đùa ?” Giọng cô khản đặc, nước mắt lưng tròng.
Anh  cô, ánh mắt lạnh như sương:
“Thương trường là chiến trường. Nếu còn liên hôn với cô, Giang gia sẽ sụp đổ.  buộc  chọn  khác.”
Cô sững , ngỡ ngàng   như kẻ xa lạ.
Từ bao giờ,  từng dịu dàng   trở nên tính toán lạnh lùng đến ?
Trong đầu cô bất chợt vang lên lời của Ôn Yểu:
“Tô tiểu thư, mong rằng khi rơi  cảnh như ,     vứt bỏ sẽ   là cô.”
Cô bất giác bật , nhưng trong ánh mắt  đầy bi thương.
“Hóa … hóa , Ôn Yểu  đều đúng…”
Giang Tứ Hoài,  lợi ích và cô, cuối cùng vẫn chọn vứt bỏ cô.
Ánh mắt   thoáng sững , trong đôi mắt đào hoa hấp dẫn  thấp thoáng một tia nguy hiểm:
“Em  ý gì?”
Tô Dao Duệ  đến gần như phát điên, nước mắt  ngừng rơi. Cô chậm rãi  sụp xuống, vùi mặt  cánh tay.
“ hận , Giang Tứ Hoài!  hận !” – cô nghẹn ngào, chỉ còn cách  để trút hết nỗi uất ức.
  đàn ông  mặt   còn giống như ,  còn dỗ dành,  còn nhượng bộ.
Anh cúi xuống, kéo cô  gần, ngón tay khẽ lau  hàng lệ còn vương  gò má. Hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền  da, khiến tim  bất giác run lên một chút.
Tô Dao Duệ nhắm chặt mắt. Giang Tứ Hoài luôn khiến cô yêu cũng , hận cũng chẳng xong. Rõ ràng  yêu cô, nhưng vẫn dịu dàng  những việc ;  ngay  đó,  nhẫn tâm vứt bỏ.
Lau nước mắt xong,  rút tay , giọng lạnh nhạt:
“Hận cũng , hận còn hơn yêu.”
Một lát ,   tiếp:
“Dao Duệ, hãy rời khỏi đây, đừng   nữa.”
Cô run rẩy cả vai, bật :
“Thế còn ba  ? Giang Tứ Hoài,  định để họ thế nào?”
Anh  chút d.a.o động:
“ chỉ  thể bảo vệ  một  em.”
Hơi thở cô nghẹn . Vậy là,   từng  ý định cứu cha  cô ?
Giang Tứ Hoài phất tay, xoay  bỏ .
“Tiễn khách.”
Từng chữ, từng lời, đều lạnh lẽo đến tàn nhẫn. Lúc , Tô Dao Duệ mới thật sự hiểu: Giang Tứ Hoài còn tuyệt tình hơn cô tưởng.
Cận kề cuối năm, công ty của Ứng Chí bận rộn hẳn lên.
Sáng sớm, Dương Nguyệt Cầm gọi điện giục cô về sớm.
Ôn Yểu hờ hững đáp: “Con  .”
Ăn xong bữa sáng, cô  ở phòng khách xem ti vi, nhưng thỉnh thoảng  liếc về phía cửa. Đêm nay,  vẫn  về.
Không yên tâm, cô gọi cho Ứng Chí nhưng  ai bắt máy. Lòng cô chộn rộn bất an.
Cô hỏi  của Đường Kỳ  gọi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-xuan-den-muon/chuong-51-o-lai-cung-anh.html.]
“Anh Đường,    Ứng Chí ở  ?” – giọng cô đầy lo lắng.
Bên , Đường Kỳ do dự  về phía giường bệnh, nơi Ứng Chí vẫn đang  việc.
“Chiều nay, lúc họp,   phát bệnh  dày, hiện vẫn ở bệnh viện. Anh    em lo nên bảo  đừng .”
Ôn Yểu    bệnh  dày, nhưng  ngờ nặng đến mức  nhập viện.
Cô   yên, vội xin địa chỉ bệnh viện  chuẩn   ngoài.  khi đến cửa, cô    bếp, hì hục chuẩn  đồ ăn, bỏ  hộp giữ ấm,  nhờ Lý tài xế chở đến bệnh viện.
Ứng Chí mặc đồ bệnh nhân,   giường vẫn chăm chú xử lý công việc tồn đọng. Ánh đèn trắng hắt lên gương mặt vốn sắc sảo nay thoáng hiện vẻ mệt mỏi.
Cửa mở,   ngẩng đầu, đưa ly cà phê :
“Giúp  rót thêm ly nữa.”
Người tới nhận ly nhưng  nhúc nhích.
Ứng Chí nhận  ánh  quen thuộc, liếc sang, lập tức thấy gương mặt cô.
Ôn Yểu   bệnh vẫn cắm đầu  việc, lòng xót xa, nhưng ngoài miệng vẫn gay gắt:
“Ứng Chí,   coi trọng sức khỏe  thì còn đến bệnh viện  gì?”
Anh  cúi mắt, liếc thấy hộp giữ ấm  tay cô, chậm rãi :
“Chiều công ty  việc gấp,  kịp xử lý.”
Cô khẽ thở dài, đặt ly xuống bàn, lấy luôn laptop của   một bên. Sau đó, cô mở hộp, bày  từng món.
Toàn là đồ ăn thanh đạm, dễ tiêu: tôm bóc vỏ, rau xanh, cháo kê…
Ứng Chí liếc , khóe môi thoáng :
“Em ?”
Cô gật đầu,  chỉnh  chăn gối  hỏi:
“Dạ dày còn đau ?”
Anh húp một ngụm cháo, thấy dễ chịu hơn:
“Đỡ nhiều .”
“Sau  em  giám sát  ăn uống mới .” – cô  như  quyết định một chuyện hệ trọng nào đó.
Anh  dáng vẻ nghiêm túc của cô, bật :
“Giữa trưa   ăn ở công ty, em giám sát kiểu gì?”
Cô khựng ,  nghĩ đến chuyện đó. Anh liền thuận đà:
“Thế thì mỗi ngày, trưa em đến công ty ăn cùng .”
“Không .” – cô lắc đầu ngay, “Nhân viên công ty sẽ nghĩ gì chứ?”
“Không  em  sẽ giám sát ?” –  hỏi .
“Em  giám sát, nhưng   bữa nào cũng ăn chung với  ở công ty!” – cô  ngay  định bẫy .
“Ồ?” –  nhướn mày, “Vậy em      ăn ?”
“Em…” – cô nghẹn lời.
“Cho nên, từ ngày mai, trưa em đến công ty ăn với .”
“Ngày mai tính .” – cô cố lảng sang chuyện khác, nghĩ rằng mai  sẽ quên thôi.
Ứng Chí liếc cô một cái, rõ ràng  hết suy nghĩ, nhưng  vạch trần.
Anh ăn  nhiều, chỉ húp vài ngụm cháo.
Ăn xong, Ứng Chí chuẩn  lấy máy tính   việc tiếp. Ôn Yểu liếc mắt :
“Ngủ.”
Anh thu tay ,  nheo mắt. Cô dọn dẹp xong định  sofa ngủ, ai ngờ Ứng Chí bất ngờ nắm lấy cổ tay, kéo nhẹ khiến cô ngã  lòng .
“Ngủ với .”
Anh  cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp ôm cô  xuống giường bệnh, tiện tay tắt đèn.
Cô cựa quậy, nhưng   ôm chặt eo:
“Em   bảo ngủ ? Nhanh ngủ .”
Tựa lưng  n.g.ự.c , cô nghĩ, thôi thì ngủ cùng cũng .