3
 
Nghĩ đến đây,  cố gắng vùng vẫy để lấy cái bát ăn.
 
Tiêu Dật Hiên sợ  tự tử, nên luôn chỉ thị cho  hầu cho  ăn no  mới mang đồ ăn .
 
Lần  là do  hầu  kịp mang cơm đến thì Tiêu Dật Hiên  .
 
Cái gọi là cho ăn thì chỉ là nhét bừa  mồm, nuốt  trôi, họ hết kiên nhẫn .
 
Trong phủ  rộng lớn ,  giống như một con sâu bọ,    giày xéo.
 
Sợi xích siết chặt bàn tay  , cuối cùng  khi bàn tay  đứt thì  cũng  với   cái bát.
 
Ta  ngần ngại đập vỡ cái bát.
 
Đang định cắt nàng tay thì cánh cửa Mật thất mở .
 
Tỷ tỷ  mặc một chiếc váy lụa đỏ bước , sắc mặt hồng hào, chẳng hề  dáng vẻ  bệnh.
 
Thảo nào hôm nay tâm trạng Tiêu Dật Hiên  như , hóa  ý trung nhân  ở trong lòng .
 
"Tỷ   mới một năm  gặp mà   già hẳn  ."
 
Hừ,  chỉ là già .
 
Ta ăn uống nghỉ ngơi đều ở trong , chân tay sớm   chuột bọ cắn xé   hình .
 
"Muội   một năm nay   sống như thế nào , hoàng tử Dạ Tần chỉ là một kẻ biến thái, hành hạ  thành  thế , còn ngươi thì !"
 
Tỷ tỷ dẫm lên tay , nghiền  nghiền .
 
"Ở trong thành Kim Lăng giàu  phồn hoa , ăn ngon uống sướng."
 
Trên thực tế thì   như , phong cảnh non nước của Dạ Tần  ,  thích hợp để dưỡng sức.
Mới gả đến phủ, tỷ tỷ với tiểu vương gia ân ái lắm, chiêu đãi  tử tế, lúc đó  đúng là ốm liên miên.
 
 từ nhỏ tính tỷ tỷ  , hễ thứ gì tỷ  thích là   phép  thêm thứ nào khác xen .
 
Ngày nào tỷ cũng giữ khư khư tiểu vương gia bên , nghi thần nghi quỷ, thấy thanh nữ nào xuất hiện cạnh  là ghen tuông đại náo, bất kể  phận cao  thấp.
 
Cứ đà  lâu ngày, hai  chẳng còn tình cảm, tỷ  nghĩ ngợi quá độ, mới mắc bệnh!
 
Muốn  lắm nhưng sức  chẳng còn.
 
Bị giam ở ngục   thấy ánh mặt trời , tính là ăn ngon uống sướng đấy hả?
 
“May  tướng quân vẫn còn nhớ  tình nghĩa năm xưa với , giờ  trở về, vị trí Hầu phủ phu nhân  chỉ  thể là của  thôi.”
 
Dứt lời ả cầm mảnh vỡ cứa cổ .
 
Khoảnh khắc sắp mất  ý thức,  thấy Tiêu Dật Hiên hốt hoảng chạy  mật thất.
 
Tỷ  cất tiếng  cạn, gục  lòng  .
 
4
 
“Công chúa, lát nữa phò mã sẽ về thôi, nô tì xin lui ạ.”
 
Tì nữ Vinh Uyển kéo tay áo ,  mắt là một màu đỏ, nến rồng phượng nhảy nhót dữ dội.
 
Còn  khoác áo cưới, đang   giường tân hôn trải đầy táo đỏ long nhãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-2.html.]
 
Ta nhận    trọng sinh.
 
Trọng sinh đúng  ngày thành  với Tiêu Dật Hiên.
 
Kiếp  cuộc đời bi thảm của   kể từ thời điểm , ông trời cho  cơ hội  .
 
Tất nhiên   nắm bắt. Nếu nhớ  nhầm, còn nửa canh giờ nữa là Tiêu Dật Hiên sẽ về.
 
“Đợi .” Ta gọi Vinh Uyển sắp sửa rời khỏi,  đến gần nàng  thì thầm một hồi, giữa ánh mắt ngạc nhiên của nàng ,  nhẹ gật đầu.
 
Không lâu  Vinh Uyển cầm thứ  dặn, nhẹ nhàng thả  bình rượu hợp cẩn.
 
“Ngươi  gọi Tất Du Lễ, lúc  hắn  hẳn đang ở tiền sảnh,  đưa  hắn tới đây, hai  ẩn núp trong bóng tối, lát nữa nếu Tiêu Dật Hiên  phòng,  chỉ cần hét lên một tiếng “Đừng”, hai  lập tức xông , hiểu chứ?”
 
Vinh Uyển tiến đến, đưa tay áp lên trán .
 
“Không sốt mà thốt   lời mê sảng  chứ.”
 
Vừa   rảo bước  khỏi phòng.
 
Vinh Uyển    một lúc, Tiêu Dật Hiên  say khướt đẩy cửa phòng tân hôn.
 
Ta bất giác vùng dậy, lùi về  vài bước.
 
Gia nhân đỡ Tiêu Dật Hiên rời ,  cũng lười diễn,  men trong mắt dần tan , từng bước từng bước tiến về phía .
 
“Niệm Niệm,  nàng  đợi  đến vén khăn, nóng lòng đến  ?”
 
Ta cố nhịn cơn xung động  chửi rủa, mở miệng  :
 
“Đợi lâu quá,  đói bụng.”
 
“Đến đây , chúng  cùng uống chung ly rượu hợp cẩn .” Hắn vỗ vỗ lên ghế, cứ như sắp ăn tươi nuốt sống đánh giá .
 
Cùng lúc đó, bên ngoài vọng  tiếng mèo kêu.
 
Đó là mật hiệu giữa  và Vinh Uyển.
 
Ta bèn liều lĩnh  xuống, cầm chén rượu trong tay.
 
Ngay giây kế tiếp,  ném mạnh chén rượu xuống đất: “Có  tướng quân  hạ thuốc  rượu ?”
 
Tiêu Dật Hiên mặt mày tức  vì   vỡ chén rượu: “Đêm tân hôn ném chén rượu cho ai coi , so với Ý Nhi, nàng kém xa quá!”
 
Ta  lạnh  một tiếng: “Tướng quân  thế để  gì, so với tiểu vương gia nước Dạ Tần, thì tướng quân chẳng kém  cả phần ngàn, công chúa đường đường chính chính như   chê tướng quân là viên hòa thượng  tục  là quá , tướng quân còn chê bai  cơ đấy!”
 
Tiêu Dật Hiên sửng sốt,  đó  dậy, dùng sức bóp chặt cằm .
 
“Nàng còn dám cãi, xem  …”
 
Ta giơ trâm cài  tóc lên, chọc mạnh  tấm lưng .
 
Hắn đau đớn kêu lên, lực siết  tay cũng mạnh hơn.
 
Ta cố chịu đau, gào lên với bên ngoài: “Đừng mà!”
 
Trong nháy mắt Vinh Uyển và Tất Du Lễ cùng ập .
 
Sắc mặt hai  kinh ngạc, Tất Du Lễ còn tiến lên khống chế Tiêu Dật Hiên  mặt đất.
 
“Ngươi dám động thủ với công chúa, tội  thật đáng ch//ết.”