Tùy Thất: … Cô chỉ muốn làm một phú bà vô dụng thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ.
"Ài…" Tùy Thất thở dài một hơi, thổi đi luồng khí u uất trong lòng: "Thôi được rồi, ít nhất cũng có được một căn biệt thự sang trọng miễn phí."
"Sau này minh cũng là người có nhà rồi, ha ha ha ha ha."
Tùy Thất nhanh chóng vực dậy tinh thần, nhảy phắt khỏi ghế sô pha: "Chuyện nhỏ thôi, giải quyết dễ dàng ấy mà."
Cô thay quần áo, ngồi lên phi cơ, thẳng tiến đến trường học.
Tùy Thất đến không đúng lúc lắm, vừa hay đụng phải lúc tan học, giây phút cô xuất hiện, hành lang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im lặng.
Hàng chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Làm gì vậy hả, nói chuyện của mấy người đi chứ.
Tùy Thất cảm thấy sau lưng như bị kim đâm, âm thầm tăng nhanh tốc độ, còn chưa đến Phòng Giáo vụ đã bị người ta chặn lại.
Một cô gái năng động buộc tóc đuôi ngựa đột nhiên lao ra.
Chết tiệt, đừng nói là đến đánh cô đấy chứ?
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kích động đứng trước mặt Tùy Thất: "Chị gái xì hơi, em là fan của đội Trốn Khỏi, chị có thể chụp ảnh chung với em không?"
"A? Chị, chị, chị gái xì hơi?" Sự nhiệt tình ngoài ý muốn khiến Tùy Thất hơi bối rối: "Gọi tôi sao?"
"Đúng vậy." Đối phương tốt bụng giải thích: "Lúc trước trên phi thuyền, chị xì hơi vào mặt Lâm Phong, nên từ đó nổi tiếng."
"Chị gái xì hơi là biệt danh ưu ái mà các cư dân mạng đã đặt cho chị đấy."
Tùy Thất giật mình, ông trời của tôi ơi, tri kỷ! Không ngờ trên đời này lại có người hiểu cô đến vậy.
Biệt danh này quá tuyệt diệu, rất hợp với hình tượng chị đại hống hách kiêu ngạo của cô.
Tùy Thất ôm tâm trạng vui vẻ chụp mấy tấm ảnh với thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa ôm điện thoại cười đến vô cùng vui vẻ: "Quả nhiên lời đồn không đáng tin, chị tốt lắm luôn, không độc ác như lời bọn họ nói chút nào."
"Trận tiếp theo cố lên nhé, em luôn ủng hộ chị."
Chuông vào lớp vang lên, cô ấy nháy mắt với Tùy Thất một cái, sau đó tung tăng chạy về lớp.
Hôm nay Tùy Thất được chữa lành sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người.
Nửa tiếng sau, Tùy Thất bị chủ nhiệm Phòng Giáo vụ mắng một trận té tát, vui vẻ nhận được một tờ đơn xin nghỉ phép dài hạn.
Ấy chà, sướng c.h.ế.t mất thôi.
Tùy Thất cười hì hì trở về biệt thự, nắng vàng rực rỡ, hoa cẩm tú cầu cũng nở rộ, cô chụp mười mấy tấm ảnh bên trong khu vườn từ nhiều góc độ, gửi cho Muội Bảo.
Muội Bảo trả lời tin nhắn rất nhanh: "Tuyệt quá, đây quả thực là ngôi mộ trong mơ của ông nội."
"Đợi em làm xong việc tối nay, ngày mai sẽ đến Tinh cầu Serra tìm chị, moah moah~"
Việc tối nay? Nghe có vẻ không an toàn lắm.
Cô hỏi lại: "Việc gì? Khi nào? Ở đâu?"
Muội Bảo trực tiếp gửi một tin nhắn thoại đến, giọng điệu nhẹ nhàng: "Việc nhỏ thôi, giúp một anh trai đánh người cha bạo hành của anh ấy."
Ồ, dùng vũ lực à, vậy thì cô yên tâm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-54.html.]
Sau đó, Tùy Thất khoe toàn bộ biệt thự của mình, giữa những lời khen ngợi câu sau chân thành hơn câu trước của Muội Bảo, cô quyết định biến phòng bên cạnh mình thành phòng khách riêng của cô nhóc sau này.
Hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ mới tắt máy.
Ivan lập tức chạy đến: "Chủ nhân, chị có một kiện Chuyển Phát Nhanh Tinh Vận, xin vui lòng kiểm tra."
Ivan mở vỏ trứng, lấy ra một túi giấy màu trắng to cỡ lòng bàn tay từ kho chứa đồ.
Tùy Thất nhận lấy, vừa mở vừa hỏi: "Ai gửi vậy?"
"Bạn học Lục Nhung của Học viện Mobius."
Lục Nhung cũng đã nạp mười ngàn tinh tế tệ mà đối phương nợ cô vào thẻ mua sắm.
"Thẻ mua sắm Kim Cương Xanh hai trăm bảy mươi ngàn tinh tế tệ!" Cô nhìn tấm thẻ xanh lam trong túi giấy, vui đến mức xoay vòng vòng: "Ha ha ha, tôi lại giàu rồi!"
"Chị đi mua sắm đây, oh yeah~"
Tùy Thất mở định vị trên quang não, đến siêu thị Tinh Vực Lâm thị gần nhất mua sắm một trận đã đời, trải nghiệm niềm vui quẹt thẻ khi thanh toán.
Buổi tối, Tùy Thất khoe thịt nướng trên sân nướng BBQ ngoài trời, bạn cùng ăn Ivan đứng đối diện cô, ôm một chai dịch năng lượng xanh lam, dùng ống hút uống rất hăng say.
"…" Tùy Thất tò mò hỏi: "Ivan, dịch năng lượng vị gì vậy, có ngon không?"
Ivan nghiêng người, hai cánh tay máy tròn xoe ôm chặt chai dịch năng lượng: "Ivan không bao giờ chia sẻ thức ăn với con người."
Thôi được rồi, cũng rất biết giữ đồ ăn đấy.
Một mình ăn thịt nướng có hơi nhạt nhẽo, Tùy Thất quyết định làm một buổi mukbang cho các đồng đội thân yêu.
Cô vào nhóm chat bốn người, bắt đầu cuộc gọi nhóm.
"Chị Tùy." Thẩm Úc là người đầu tiên nhận cuộc gọi, bóng người mặc áo khoác bóng chày màu đen hiện lên ở đối diện Tùy Thất.
Sau lưng cậu ta là những kệ kim loại trưng bày các kiểu chân giả.
"Ăn thịt à?"
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Chọn chân à?"
Hai người đồng thanh hỏi.
Tùy Thất nhét một miếng thịt nướng thật to vào miệng: "Đúng vậy, ăn một mình nhạt nhẽo quá."
Cô quét mắt nhìn mấy chiếc chân giả sau lưng Thẩm Úc: "Chiếc chân giả màu trắng bạc ở góc trên bên trái phía sau cậu trông cũng khá đẹp đấy."
Thẩm Úc quay đầu lại nhìn, nói: "Mẫu chân giả nano tự phục hồi mới nhất, 79.990.000 tinh tế tệ."
Miếng thịt trong miệng Tùy Thất rơi cả ra ngoài: "Shhh, đắt thế?"
"Ừm." Thẩm Úc giơ tay khoe chiếc chân giả hợp kim màu trắng mà mình đã chọn: "Đây là mẫu chân giả nano cũ từ hai năm trước, chỉ có 9.990.000 tinh tế tệ."
Tùy Thất còn chưa kịp trả lời, giọng của Tả Thần đã đột ngột vang lên: "Mẫu cũ lời hơn, chốt nó đi."
Anh ta dựa người vào ghế, tay phải linh hoạt xoay một cây bút đen.
"Anh Thần…" Tùy Thất uống một ngụm nước ngọt nhỏ: "Đang viết gì vậy?"
"Trước khi vào trò chơi đã đánh một tên rác rưởi bắt nạt nữ sinh." Tả Thần có chút bực bội, nhíu mày: "Giáo viên chủ nhiệm nhốt tôi trong văn phòng, bắt tôi viết ba nghìn chữ kiểm điểm, không viết xong không cho tôi đi."