Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 57

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-10 08:13:28
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tinh cầu Serra nổi tiếng với pha lê, với tư cách là chủ nhà, vào ngày 9 tháng 6, tức một ngày trước khi trận thứ hai bắt đầu, Tùy Thất đã quẹt thẻ mua sáu món trang trí là các cây phát tài bằng pha lê tinh xảo.

 

Nhóm bốn người mỗi người một cái, hai cái còn lại gửi cho Tống Diễn.

 

Sau khi nhận được, Tống Diễn đã bày tỏ lời cảm ơn, Tùy Thất nhân cơ hội hỏi thăm tình hình của Tống Dữ.

 

Cậu bé đã tiêm xong hai mũi thuốc sửa chữa gen, bệnh tình được kiểm soát khá tốt, thị lực và dây thanh quản cũng đã phục hồi phần nào.

 

Muội Bảo nghe xong rất vui, lập tức gọi video toàn cảnh* cho Tống Dữ, kể cho anh trai nhỏ nghe những chuyện thú vị gặp được trong mấy ngày đi du lịch.

 

*Những chương trước chưa giải thích nên mình sẽ giải thích bổ sung. Gọi video toàn cảnh, hay tên tiếng Anh là Hologram Call, là một dạng video call nhưng trong đó người được gọi sẽ xuất hiện dưới dạng 3D thực tế ảo, mà không phải xuất hiện trong giao diện trên màn hình điện thoại hay mặt phẳng 2D nào. 

 

Nói chuyện đến chín giờ mới tắt máy.

 

Dựa theo thời gian xuất phát đến Tinh cầu Sa Nham lần trước, sáu giờ sáng mai, phi thuyền của ban tổ chức sẽ đến đón bọn họ di chuyển đến tinh cầu hoang dã nơi diễn ra trận đấu thứ hai.

 

Bốn người tắm rửa xong lập tức yên tâm đi ngủ.

 

Nửa đêm, Tùy Thất đột ngột giật mình tỉnh giấc, mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình.

 

Cô mở mắt ra, trước mắt lại là một mảng tối đen, chỉ có chỗ rèm cửa ở cửa sổ hắt vào chút ánh sáng xanh lam mờ ảo.

 

Không đúng, rõ ràng trước khi đi ngủ cô đã bật đèn ngủ, không nên tối như vậy, hơn nữa rèm cửa phòng cô là loại rèm cuốn có khả năng chắn sáng cực tốt, không phải loại rèm voan xuyên sáng này.

 

Đây không phải phòng ngủ của cô!

 

Tùy Thất đang định đứng dậy, một tiếng "cạch" rất nhẹ vang lên sát tai trái cô.

 

Động tác khựng lại, cô từ từ quay đầu, đột nhiên đối diện với một khuôn mặt tái xanh.

 

Hai con mắt trắng dã cùng với cặp đồng tử thu nhỏ lại như đầu kim đang nhìn chằm chằm cô, đôi môi nứt nẻ dính m.á.u phát ra tiếng lạch cạch lúc mở ra đóng vào: "Cô, có, thể, đào, cho, tôi, một, trái, tim không?"

 

...

 

"Mẹ kiếp, gặp ma rồi!"

 

Cả người Tùy Thất nổi da gà, suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ.

 

Cô cứng đờ quay đầu, tay trái nắm chặt chăn kéo mạnh, trùm kín vật thể kinh dị không rõ đang nằm bên cạnh vào trong chăn.

 

Tùy Thất lăn xuống giường, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chạy đến cánh cửa đang đóng chặt.

 

Cô đưa tay mò mẫm khắp bức tường thô ráp, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một chỗ nổi lên rõ rệt, nhanh chóng di chuyển ngón tay đến đó, ấn mạnh xuống.

 

Chỉ nghe "cạch" một tiếng nho nhỏ, căn phòng tối tăm chợt sáng bừng, ánh sáng mạnh mẽ khiến Tùy Thất nhịn không được nhắm mắt lại.

 

Tiếng sột soạt lách cách không ngừng vang lên bên tai.

 

Khi cô mở mắt ra lần nữa, thứ bị trùm trong chăn đã chui ra.

 

Dưới ánh sáng chói mắt, cuối cùng Tùy Thất cũng nhìn rõ con ma nửa đêm làm người ta giật mình kia.

 

Đó là một con búp bê gỗ nho nhỏ hói đầu cao bằng nửa người, đôi mắt thủy tinh đen trống rỗng vô hồn, lông mày cũng trơ trụi, chỉ có đôi môi nhỏ là đỏ quá mức, thoạt nhìn vô cùng xấu xí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-57.html.]

 

Nó mặc một chiếc váy dài màu xám xịt, đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, cơ thể bằng gỗ trắng bệch đầy vết xước, trông rất rách nát.

 

Phòng ngủ xa lạ, búp bê gỗ kỳ dị.

 

Váy ngủ trên người biến thành trang phục màu đen của trò chơi, chân cũng mang một đôi giày chiến thuật.

 

Tùy Thất nhận ra gì đó, cúi đầu nhìn ngày giờ trên quang não: ngày 10 tháng 6 năm 3025, 00:01.

 

Hừ, ban tổ chức đúng là giữ lời thật, nói ngày 10 bắt đầu trận thứ hai, quả thật không sai một giây.

 

Cách chơi khăm người chơi cũng không hề nương tay như cũ.

 

Bất ngờ tung ra một cú dịch chuyển lúc 0 giờ, thật là trâu bò.

 

Cô vào nhóm chat bốn người, gửi vị trí hiện tại của mình, nhưng tin nhắn cứ mãi đang tải, không gửi đi được.

 

Thử ba lần, kết quả đều như nhau.

 

Xem ra tín hiệu quang não bị chặn rồi.

 

Lạch cạch lạch cạch, búp bê gỗ di chuyển xuống sàn nhà.

 

"Cô có thể đào cho tôi một trái tim không?" Nó cứng nhắc lặp lại yêu cầu của mình, đi về phía Tùy Thất.

 

Cô nắm lấy tay nắm cửa sau lưng, ấn xuống, lùi lại, đóng cửa, động tác dứt khoát liền mạch.

 

Bên ngoài vẫn tối đen như mực, cô làm theo cách cũ, tìm thấy công tắc đèn.

 

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Sau khi bật đèn, đập vào mắt là phòng khách màu gỗ tự nhiên phủ đầy bụi bẩn nhưng vẫn có thể nhìn ra được mấy phần ấm cúng, nối liền với phòng ăn và nhà bếp.

 

Bên góc xéo này cô chỉ có một phòng ngủ, là căn phòng có búp bê gỗ.

 

Nhưng đối diện lại có hai phòng ngủ khác, một lớn một nhỏ.

 

Tùy Thất nhanh chóng đi về phía phòng ngủ nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mùi bụi bặm cũ kỹ xộc vào mũi làm cô ho nhẹ hai tiếng.

 

Căn phòng này rất nhỏ, ngoài một giường đơn và một tủ quần áo ngoài cùng thì không còn gì khác.

 

Tùy Thất đóng cửa, đi đến trước cửa phòng ngủ còn lại.

 

Trên bức tường bên trái gần khung cửa, có treo một tấm gỗ hình chữ nhật đã hơi phai màu, bên trên khắc dọc năm chữ, nét chữ hơi mờ, chỉ có thể lờ mờ nhận ra là 'Phòng chế tạo **', hai chữ trên cùng đã không còn thấy rõ.

 

Cô ấn tay nắm cửa xuống, cánh cửa gỗ đang đóng chặt vừa mở ra được một khe hở rộng bằng nắm tay, một vật nặng đã bộp bộp đẩy tung khe hở, rơi thẳng vào lòng cô.

 

Tùy Thất cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, thứ đang siết chặt trong tay, rõ ràng là một cái đầu người đã thiếu mất nửa bên.

 

【A a a a a! Dọa c.h.ế.t bà đây rồi, mẹ kiếp!】

 

【Ban tổ chức làm gì vậy, sao trò chơi sinh tồn lại biến thành game kinh dị!?】

 

【Tôi thực sự mong chờ trận thứ hai lên sóng, nhưng không phải là chờ cái kiểu mở màn kinh dị này đâu nhé!】

 

Loading...