"Được thôi." Tùy Thất đeo găng tay chống cắt, di chuyển cây bút chì trong tay, ước chừng kích thước của khe lõm hình trái tim, vẽ phác thảo lên miếng gỗ trong tay, bắt đầu làm.
Cô chưa từng khắc gỗ, nhưng đã lướt xem rất nhiều video điêu khắc gỗ trên mạng, đại khái vẫn biết nên làm thế nào.
Cô cầm cưa lọng cặm cụi loại bỏ những phần gỗ thừa.
Búp bê gỗ không một mảnh vải mở to đôi mắt tròn xoe, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tùy Thất đang làm việc.
Cô khựng lại, dừng động tác.
Sau đó lấy ra mấy bộ tóc giả và một ít vải vóc từ trong kho, vỗ lên đầu búp bê gỗ: "Đi chọn tóc giả và loại vải mà đằng ấy thích đi."
"Được!" Búp bê gỗ giòn giã đáp một tiếng, lon ton chạy đi chọn.
Sau khi cưa miếng gỗ thành hình dạng sơ bộ, Tùy Thất vừa gọt vừa cắt tạo ra một trái tim hoàn hảo, tiếp đó lại dùng d.a.o khắc chỉnh sửa các chi tiết, cuối cùng quét một lớp sơn màu đỏ lên, hoàn tất.
Cô xoa ngón tay hơi đau nhức, nhìn tác phẩm điêu khắc gỗ đầu tiên của mình, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Búp bê gỗ nhỏ nhắn đội một bộ tóc giả màu trắng bạc xiêu vẹo, đến cạnh Tùy Thất, cẩn thận nhìn trái tim kia: "Đẹp quá."
Tùy Thất cong khóe miệng: "Đằng ấy cũng rất có mắt thẩm mỹ đấy."
Đợi sơn khô hẳn, cô vùi trái tim gỗ vào đống quần áo, nói với búp bê gỗ: "Được rồi, đi tìm tim đi."
Nó lao vào đống quần áo, hai mắt sáng long lanh, sột soạt một lúc lâu mới tìm thấy trái tim.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Sau đó dùng hai tay nâng niu, thành kính ấn vào khe lõm ở n.g.ự.c trái.
"A~" Búp bê gỗ ôm lấy trái tim đã được lấp đầy, đôi mắt to đen láy ngấn nước trìu mến nhìn Tùy Thất không chớp: "Cảm ơn chị, chủ nhân."
"…" Tùy Thất ngoáy tai: "Đằng ấy gọi tôi là gì cơ?"
Búp bê gỗ chỉnh lại bộ tóc giả trên đầu cho ngay ngắn, tiếp theo lại quấn một miếng vải đỏ quanh người.
"Chị đã cho em một trái tim, cho em sự sống." Búp bê gỗ cười tươi nắm lấy tay Tùy Thất: "Chị ban cho em sự sống, chị là chủ nhân của em."
"Đừng thấy bây giờ em xấu xí, đợi em lớn lên rồi sẽ rất xinh đẹp." Búp bê gỗ vùi khuôn mặt hơi thô ráp vào lòng bàn tay cô.
"Em còn là búp bê đa năng hai trong một, có thể vừa chiến đấu vừa làm được việc nhà, làm chủ nhân của em, chị chắc chắn sẽ lời to~"
Tình tiết gì thế này, quái vật kinh dị biến thành người hầu đáng yêu?
Tùy Thất đang ngẩn ngơ, đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói điện tử quen thuộc:
【Chúc mừng bạn được NPC - Búp bê gỗ Duby nhận chủ, nhận được 'Lời chúc phúc của búp bê gỗ' – Xác suất người chơi tìm thấy vật tư trong trận đấu này tăng 30%, tốc độ hồi phục giá trị sinh mệnh tăng 50%.】
【Nhận được vật tư: Dây Điều Khiển Sắc Bén x 10 sợi, 《Bắt Đầu Đẽo Gỗ Nào, Thợ Mộc!》x 1, Trang Phục Búp Bê Gỗ x 1 bộ.】
"Hay lắm." Nghe thấy phần thưởng, Tùy Thất đột ngột ngồi thẳng dậy: "Nhặt được bảo bối rồi!"
…
"Cậu không thể yên lặng một chút được à?" Tả Thần đứng trước cánh cửa tủ quần áo bị một chiếc bàn chặn lại, cáu kỉnh nói.
Thứ bên trong không ngừng va chạm ầm ầm: "Thả, tôi, ra, ngoài."
"Thả cậu ra làm gì, đào tim tôi sao? Ngoan ngoãn ở trong đó đi."
"Hu hu hu~" Búp bê gỗ bị nhốt trong tủ quần áo đau lòng khóc rống lên: "Nếu không có tim, sau khi trời sáng tôi sẽ chết, anh cho tôi đào một trái tim đi mà."
Giọng Tả Thần gần như sắp tràn vẻ cạn lời ra ngoài: "Đừng có ở đây giả vờ đáng thương, mẹ nó tôi chỉ có một trái tim thôi, cậu đào rồi thì người c.h.ế.t là tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-59.html.]
Hơn nửa đêm bị dịch chuyển đến nơi quỷ quái này, các đồng đội không biết ở đâu, còn bị một con búp bê gỗ rách nát đuổi theo đòi moi tim.
Không tháo nó ra thành từng mảnh đã là nhân từ lắm rồi.
Anh ta không thèm để ý đến tiếng khóc lóc kể lể của búp bê gỗ, quay người đi về phía cửa lớn, ấn tay nắm cửa xuống… không ngờ lại không vặn được?
Tả Thần lại ấn mạnh thêm mấy lần, nhưng tay nắm cửa thoạt nhìn có vẻ bình thường vẫn không hề nhúc nhích.
Búp bê gỗ bị nhốt trong tủ tốt bụng giải thích nghi hoặc cho anh ta: "Trước tám giờ, anh không thể rời khỏi căn phòng này đâu."
Tả Thần không tin chuyện ma quỷ lại thử mấy lần nữa, sau khi phát hiện thật sự không mở ra được, anh ta thở dài một hơi, đi đến trước ghế sô pha, ngã phịch xuống.
Thử nghiệm thất bại, anh ta quyết định đi ngủ.
Trước khi nhắm mắt ngủ, Tả Thần quay đầu nói với tủ quần áo: "Sáng mai trước khi cậu chết, làm ơn gọi tôi dậy với, cảm ơn."
Búp bê gỗ: … Người này thật sự là người sao?
"Quả nhiên không phải người." Thẩm Úc nhìn những mảnh vỡ của búp bê gỗ rải rác trên sàn, trầm giọng nói.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh, cậu ta đã tấn công, sau một hồi vật lộn, búp bê gỗ thất bại thảm hại.
Sau khi kết thúc trận chiến, cậu ta mới tìm thấy công tắc, bật đèn trong phòng lên.
Căn phòng trước mắt Thẩm Úc rất nhỏ, chưa đến ba mươi mét vuông, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy hết.
Không phát hiện bất kỳ thông tin hữu ích và vật tư có thể thu thập nào.
Thểm Úc vốn định dùng quang não liên lạc với đồng đội, nhưng không có tín hiệu, cánh cửa sau lưng cũng không mở được, không thể rời đi.
Rảnh cũng đã rảnh rồi, cậu ta tiện tay nhặt một đoạn cánh tay của búp bê gỗ dưới chân, định ghép lại cơ thể hoàn chỉnh cho búp bê gỗ.
【Phát hiện vật tư có thể thu thập, có muốn thu thập không?】
Động tác của Thẩm Úc khựng lại, cậu ta không ngờ mảnh vỡ của búp bê gỗ lại thuộc về vật tư.
…
Muội Bảo ngủ rất say, NPC búp bê gỗ bên cạnh vừa mới nói một chữ 'cậu' bên tai cô nhóc, đã bị một đ.ấ.m đập nát đầu.
Muội Bảo hé mắt ra, thấy những mảnh gỗ dưới tay, còn tưởng rằng mình đang mơ.
Cô nhóc xoay người trùm chăn tiếp tục ngáy khò khò.
Bên kia, Tùy Thất mang tâm trạng sung sướng cùng người hầu nhỏ Duby của cô, cũng chìm vào giấc ngủ.
Bảy giờ ba mươi sáng, cô tỉnh dậy trong ánh nắng rực rỡ, mắt còn nhập nhèm.
"Chào buổi sáng, chủ nhân." Duby ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin hỏi em có thể nắm tay chị một chút được không?"
Yêu cầu của người hầu búp bê gỗ đơn giản như vậy, đương nhiên phải đáp ứng.
Tùy Thất cứ thế đưa tay qua: "Nắm thoải mái đi."
Khoảnh khắc bàn tay gỗ nho nhỏ của Duby chạm vào đầu ngón tay cô, bên tai Tùy Thất đột ngột vang lên một tiếng thông báo:
【Giá trị sinh mệnh -1, dùng cho chi phí nuôi dưỡng NPC Duby.】
Tùy Thất: "???"
Duby mở to đôi mắt ngây thơ vô tội: "Cảm ơn chủ nhân."