Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 62

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:01:43
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Muội Bảo là người ngắt liên lạc cuối cùng, mặc dù ngoài miệng nói "Chị Tùy, tạm biệt~", nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm chiếc váy xinh đẹp mà Duby đang mặc.

 

Tùy Thất thật sự không chịu nổi vẻ mặt trông mong đó của cô nhóc: "Muội Bảo, trong Kho Hàng Tuỳ Thân của chúng ta có mấy bộ váy nhỏ đấy, tất cả đều là của em."

 

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

"Thật, thật sao?" Muội Bảo đưa tay ôm ngực: "Có đẹp như bộ Duby đang mặc không?"

 

Cô cười gật đầu: "Có."

 

"Oa~" Muội Bảo gửi cho Tùy Thất một nụ hôn gió: "Yêu chị, yêu chị."

 

Ngắt liên lạc, Tùy Thất mỉm cười, vừa hát vừa cất ghế sô pha, bàn trà và chiếc giường trong phòng ngủ nhỏ vào kho.

 

Duby theo sát gót cô: "Chủ nhân, chị không cần mấy bộ phận búp bê gỗ kia sao?"

 

Làm sao có thể, cô muốn lắm chứ.

 

Phế phẩm bỏ đi còn có thể dùng làm củi đốt, bán thành phẩm đã làm xong đương nhiên cô cũng muốn có.

 

Nhưng không có thông báo thu thập vật tư, Tùy Thất không thể biến chúng thành của riêng.

 

Duby kéo tay cô đến phòng chế tạo búp bê gỗ: "Chị thử lại lần nữa đi."

 

Tùy Thất nghiêng đầu nhìn cô bé hai giây, thoải mái nói: "Được thôi."

 

Dù sao Duby cũng là NPC đáng kính, lời khuyên của cô bé vẫn rất đáng để tiếp thu.

 

Tùy Thất đẩy cửa ra, nhặt nửa cái đầu tối qua rơi vào trong lòng mình, trong đầu ngoài ý muốn vang lên một giọng nói:

 

【Phát hiện vật tư có thể thu thập, có muốn cất vào Kho Hàng Tuỳ Thân không?】

 

Cô hơi sững người, trước đó rõ ràng không được mà.

 

"Tại sao? Vì cưng đã nhận chị làm chủ rồi sao?" Cô quay đầu nhìn Duby.

 

Cô bé khẽ chớp mắt: "Đúng vậy đó."

 

Tại sao sau khi được Duby nhận chủ, cô lại có thể thu thập những vật tư vốn không thể thu thập?

 

Thông tin quá ít, tạm thời Tùy Thất vẫn chưa nghĩ ra.

 

Cô gạt những suy nghĩ đó sang một bên, mỉm cười vỗ nhẹ lên vành mũ của Duby, vòng này mở màn bằng búp bê gỗ, có chuẩn bị trước sẽ bớt lo.

 

Tất cả các bộ phận búp bê gỗ trong phòng, dù tốt hay xấu, đều được cất vào Kho Hàng Tuỳ Thân.

 

Thu thập xong vật tư, Tùy Thất đang định quay người đi ra ngoài, đột nhiên khóe mắt lại liếc thấy hai tấm thẻ trắng nho nhỏ rơi ở khe tường.

 

Cô nhặt lên xem, cảm giác khi chạm vào giống hệt như thẻ đen, vừa dày vừa trơn láng.

 

Chiều dài cũng không khác thẻ đen là mấy, nhưng chiều rộng lại chỉ bằng một phần năm.

 

Bên trên vẫn trống trơn, không có bất kỳ chữ viết hay hình vẽ nào.

 

Tùy Thất cất hai tấm thẻ trắng vào Kho Hàng Tuỳ Thân, ngồi trên ghế sô pha ăn một túi bánh quy, uống hết nửa chai nước.

 

Cô đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhét một Dây Điều Khiển Sắc Bén vào túi để phòng thân.

 

Sau đó nắm lấy bàn tay gỗ nhỏ nhắn của Duby: "Chủ tớ chúng ta cùng nhau đón ánh nắng trong ngày đầu tiên sinh tồn trên Tinh cầu Thiên Mộc nào!"

 

Nói xong cô lập tức hiên ngang mở tay nắm cửa, ánh nắng chói chang và luồng khí nóng ập vào mặt khiến Tùy Thất sững người.

 

"Cái quái gì thế? Mới chín giờ sáng mà đã nóng thế này sao?"

 

Cái nóng này khác với cái nóng khô hanh trên Tinh cầu Sa Nham, đó là kiểu nóng nực oi bức như bị nhốt trong lồng hấp, tuy chưa đến mức không thể chịu đựng được, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác không thoải mái.

 

Cô nheo mắt nhìn ánh nắng chói loá trên đầu, quyết đoán quay người, đóng cửa lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-62.html.]

"Chị phải đội mũ, bảo vệ khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của mình mới được."

 

Cô mở tủ quần áo ra lần nữa, vét sạch mũ, lấy chiếc mũ ren màu xanh nhạt đơn giản nhất đội lên.

 

Duby nhìn trang phục của cô, nói: "Em cho bộ này bảy điểm."

 

Tùy Thất rất ngạc nhiên: "Đánh giá cao như vậy sao?"

 

Người hầu nhỏ cay nghiệt bình luận: "Mặt chị được mười điểm, nhưng trang phục thì -3 điểm."

 

"Cảm ơn bạn nhỏ Duby đã khẳng định nhan sắc của chị."

 

Cô cười hê hê nắm tay Duby bước ra khỏi phòng lần nữa, tiện tay đóng lại cánh cửa gỗ sau lưng.

 

Rầm, rầm.

 

"?" Tùy Thất nghi ngờ: "Sao lại có hai tiếng đóng cửa nhỉ."

 

Suy nghĩ vừa dứt, mũi đã ngửi thấy mùi linh sam quen thuộc.

 

Cô theo mùi hương quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện ra đôi mắt màu xanh xám và mái tóc dài xoăn màu bạc quen thuộc.

 

Liên Quyết đang đứng trước cửa phòng bên cạnh cô, hơi nghiêng người nhìn sang, ánh mắt hững hờ rơi xuống… Duby bên cạnh cô.

 

Tùy Thất kéo Duby ra sau lưng mình: "Liên Quyết, trùng hợp thật."

 

Tầm mắt của Liên Quyết quay lại trên người cô, môi anh khẽ mấp máy, dường như đang muốn đáp lại lời chào của cô.

 

Tùy Thất mỉm cười đợi một lúc lâu, chỉ thấy Liên Quyết giương mắt nhìn cô một lúc, sau đó hỏi một câu: "Ngại quá, xin hỏi tên cô là…"

 

Tùy Thất: Đây là lời mà con người có thể nói ư?

 

...

 

Cái quái gì vậy, đã cùng nhau ăn lẩu trong lều rồi, vậy mà vẫn không biết đại danh Tùy Thất của cô?

 

Điều này hợp lý không? Không hợp lý!

 

Nhất định là anh ta muốn đả kích tâm hồn yếu đuối của cô, để giải quyết một đối thủ cạnh tranh.

 

Trong lòng Tùy Thất phẫn nộ, nhưng nụ cười trên mặt lại trở nên rạng rỡ hơn: "Nhấn 1."

 

Chuyển sang người thật.

 

Cô vô cùng nghi ngờ người trước mặt này là NPC người máy.

 

Liên Quyết: "Cô tên là Nhấn 1?"

 

Nụ cười của cô nhạt đi đôi chút: "Anh dùng não để nghĩ ra câu hỏi này à?"

 

Liên Quyết không trả lời mà hỏi ngược lại: "Những câu hỏi như vậy cần dùng não sao?"

 

"Tùy người." Tùy Thất liếc anh một cái: "Biết đâu anh lại cần thì sao."

 

"Câu này không cần." Liên Quyết không tiếp tục đấu võ mồm nữa, cụp mắt nhìn cô: "Nhưng câu hỏi trước đó thì cần."

 

Tùy Thất nhướng mày, rộng lượng bỏ qua.

 

"Tôi tên là Tùy Thất."

 

"Tùy trong Hòa Bích Tùy Châu, Thất trong Thất Khiếu Sinh Yên."

 

Liên Quyết gật đầu, đáp lại lời chào lúc nãy của Tùy Thất: "Chào cô, Tùy Thất."

 

Tùy Thất cũng gật đầu đáp lại: "Chào."

 

Hai người mới đứng trước cửa nói chuyện một lúc, trên trán đã nóng đến mức thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Loading...