Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy - Chương 67

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:58:16
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô lại vào nhóm chat bốn người, phát hiện tin nhắn mới nhất của Tả Thần được gửi đi ở vị trí theo thời gian thực từ bốn mươi phút trước.

 

Giá trị sinh mệnh của anh ta quá thấp, bị thương ít nhất cũng hơn nửa tiếng rồi, phải nhanh chóng cứu chữa.

 

Nhưng bọn họ lại cách nhau hơn 1000 km, cô hoàn toàn không thể đến kịp.

 

Tùy Thất nắm chặt quang não, vẻ mặt nghiêm túc trầm xuống, nụ cười tắt ngấm.

 

Liên Quyết chú ý đến sự thay đổi của cô, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối gõ nhẹ hai cái, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Tùy Thất liếc anh một cái, nói: "Tình hình của anh Thần không ổn lắm."

 

Trong hầm ngầm tối tăm, bản đồ 3D sáng rực trên quang não của Tùy Thất vô cùng nổi bật.

 

Liên Quyết chỉ cần hơi cụp mắt là có thể thấy rõ ràng.

 

Hai mươi phút trước, Bùi Dực vừa chụp cho anh xem tòa nhà hình con rùa kỳ lạ ở góc dưới bên trái bản đồ 3D có trên quang não của Tùy Thất.

 

"Bùi Dực cách chỗ Tả Thần ở chưa đến 3 km." Liên Quyết mở quang não: "Cô gửi vị trí của anh ta cho tôi, tôi bảo Bùi Dực qua đó xem sao."

 

Lúc này Tùy Thất cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không đường ai nấy đi với Liên Quyết.

 

Mặc dù từ trước đến nay, cô thà nợ tiền còn hơn nợ ân tình.

 

Nhưng ân tình hôm nay, cô cam tâm tình nguyện nợ.

 

"Được, cảm ơn."

 

Câu cảm ơn này của Tùy Thất, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc chân thành.

 

Khiến Liên Quyết ngước mắt nhìn cô một cái.

 

Hai người vẫn chưa thêm bạn bè, Tùy Thất chủ động nói: "Để tôi thêm bạn anh."

 

Liên Quyết: "Ừm."

 

Sau khi nhận được tin nhắn, Bùi Dực lập tức lên đường.

 

Không hổ là học sinh Võ viện, cậu ta chỉ mất hai mươi ba phút đã đến bên cạnh Tả Thần: "A, anh ta bị người ta bổ đầu rồi!"

 

Cậu ta gọi video cho Liên Quyết, ống kính đang hướng về phía Tả Thần.

 

Tùy Thất vội vàng di chuyển đến bên cạnh Liên Quyết, chỉ thấy Tả Thần trong màn hình đang nằm sấp trên đất, nửa khuôn mặt ngập trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

 

Trên trung tâm giao dịch, bài đăng thu mua thuốc của cô vừa hay có người trả lời.

 

Cô nhấn vào xem, người ở khung chat bên kia, lại là Bùi Dực.

 

Tùy Thất: …

 

Cô trực tiếp nói với Bùi Dực bên kia: "Cậu giúp Tả Thần cầm m.á.u trị thương luôn đi, lát nữa tôi sẽ gửi vật tư cho cậu."

 

Bùi Dực: "Ồ ồ, được."

 

Cậu ta lấy ra bột cầm máu, rắc lên vết thương sau gáy của Tả Thần: "Lúc nãy tôi tìm được một hòm thuốc, bên trong toàn là thuốc, đến một chút đồ ăn cũng không có."

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

 

Có lẽ do bình thường luyện võ thường xuyên bị thương, nên kỹ thuật băng bó của Bùi Dực vô cùng chuyên nghiệp và nhanh chóng, rất nhanh cậu ta đã quấn xong băng lưới trên đầu Tả Thần.

 

"Xong rồi, hoàn hảo!" Bùi Dực quay ống kính về phía mình.

 

Cậu ta vừa định mở miệng xin Liên Quyết vật tư, ngẩng đầu lên lại thấy Liên Quyết và Tùy Thất ở đối diện, đầu kề sát vào nhau.

 

Sau lưng còn có một cô bé tóc bạc lộ ra nửa khuôn mặt đang đứng.

 

Cô bé đó thoạt nhìn giống Tùy Thất mấy phần, nhưng mái tóc của cô bé, lại giống hệt Liên Quyết!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay-xmzr/chuong-67.html.]

Ánh mắt của Bùi Dực di chuyển qua lại giữa mái tóc bạc của cô bé và Liên Quyết.

 

Khi cậu ta xác nhận màu sắc, hình dạng, thậm chí cả độ cong tóc của hai người giống nhau.

 

Bùi Dực ngơ ngác: "…"

 

Bùi Dực kinh ngạc: "Hai, hai người có con từ bao giờ vậy!!!"

 

Tùy Thất tê liệt: Kết luận kỳ diệu này được suy đoán từ góc độ nào vậy?

 

Liên Quyết bị Bùi Dực ngốc nghếch làm cho cạn lời.

 

Sự im lặng của hai người trong mắt Bùi Dực, lại trở thành ngầm thừa nhận.

 

Cậu ta sụp đổ chất vấn: "Con bé đã lớn như vậy rồi! Hai người quen nhau khi nào? Rồi có tình cảm với nhau khi nào?"

 

"Anh Liên, từ nhỏ em và anh đã lớn lên cùng nhau, chuyện quan trọng như vậy, không ngờ anh lại giấu em lâu như thế! Anh hoàn toàn không xem em là anh em!"

 

Liên Quyết cố gắng giải thích: "Không…"

 

Bùi Dực trợn trắng mắt, bấm huyệt nhân trung rồi ngã xuống bên cạnh Tả Thần: "Anh không cần ngụy biện nữa, giải thích là che giấu, che giấu là thật sự có chuyện này!"

 

Sự cạn lời lan tỏa giữa Tùy Thất và Liên Quyết.

 

Tùy Thất sờ mũi, thông cảm vỗ vai Liên Quyết: "Làm bạn với cậu ta nhiều năm như vậy, anh vất vả rồi."

 

Liên Quyết lặng lẽ đưa tay che quang não lại.

 

Tả Thần hôn mê đã lâu lúc này tỉnh lại.

 

Vừa mở mắt ra đã thấy Bùi Dực trợn trắng mắt, vẻ mặt dữ tợn, suýt chút nữa lại ngất đi.

 

"Vãi chưởng! Bùi Dực?"

 

Ký ức bị người khác dùng gậy đánh ngất từ phía sau của Tả Thần dần hiện về.

 

Anh ta nhìn Bùi Dực, ánh mắt phức tạp: "Mẹ nó, sao tôi lại xuống địa ngục cùng cậu?"

 

"Phi phi phi!" Đôi mắt trắng dã của Bùi Dực lập tức không còn trợn lên nữa: "Tôi vất vả cứu anh, anh vừa tỉnh lại đã nguyền rủa tôi c.h.ế.t sao?"

 

Vết thương trên đầu đau đến mức khiến Tả Thần giật nảy mình, anh ta sờ lên chỗ đau theo bản năng, lại chạm phải lớp băng lưới mềm mại.

 

"Cậu đã băng bó vết thương cho tôi sao?" Tả Thần nhìn Bùi Dực hỏi.

 

"Đúng vậy."

 

Tả Thần giơ tay nắm thành quyền: "Cảm ơn người anh em, sau này có chuyện gì cứ nói."

 

Bùi Dực lấy nắm tay của mình cụng nhẹ vào: "Cái khác thì không cần, nhưng khi nào các anh mở đại tiệc thì nhớ gọi tôi."

 

"Không thành vấn đề." Tùy Thất trong quang não đối diện vui vẻ đồng ý.

 

Tả Thần nghe thấy giọng Tùy Thất, lập tức nhìn sang quang não của Bùi Dực: "Chị Tùy?"

 

Bùi Dực lại giấu quang não ra sau lưng, khó khăn lắp bắp nói: "Anh có biết, chị Tùy của anh và anh Liên của tôi có, có một đứa con không?"

 

Tả Thần nhíu mày: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"

 

"Bùi Dực, im miệng." Giọng nói lạnh lùng của Liên Quyết phát ra từ quang não.

 

Tả Thần cũng nắm lấy vai Bùi Dực, trầm giọng nói: "Tuy cậu đã cứu tôi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, không được đồn nhảm về chị Tùy nhà tôi."

 

"Tôi không bịa đặt!" Bùi Dực oan ức tự bào chữa: "Tôi không phải là người như vậy."

 

Tùy Thất ở đối diện lên tiếng bênh vực mình: "Bùi Dực, cậu nhìn bên này đi."

 

Loading...