Cho nên bây giờ khi thật sự nhìn thấy Thu Niệm, anh cũng có chút áy náy vì tâm lý bài xích lúc đầu của mình. Thế là anh có chút lấy lòng mà lấy ra những món quà đã mua trong chuyến lưu diễn, món đầu tiên liền đưa cho Thu Niệm.
An Quân mỗi lần đi công tác ở nơi khác đều sẽ mang quà về cho người nhà. Đương nhiên cũng không chỉ có anh làm vậy, đây cũng được coi là một thói quen của An gia.
Cũng không nhất định phải là món quà gì quý giá, có thể chỉ là khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, nhìn thấy một món đồ thủ công mỹ nghệ rất hợp với một người trong nhà, họ sẽ mua về tặng cho người đó. Xem như là một loại cảm giác nghi thức để người An gia thể hiện tình yêu với nhau.
Trước khi An Quân trở về, mọi người đã nói trước với Thu Niệm về chuyện này, bảo cô không cần có gánh nặng tâm lý, dù sao đến lúc đó An Quân cho gì thì cứ nhận nấy.
Cho nên Thu Niệm cũng không từ chối, nhận lấy món quà xong vui vẻ nói cảm ơn với An Quân. An Quân thấy thế cũng nhẹ nhõm thở ra, mới phát quà cho những người khác.
An Linh đúng lúc này đột nhiên mở miệng nói với An Quân: "Anh hai, chào mừng về nhà, em cũng tặng anh một món quà nhé."
"Hả? Anh cũng có quà sao?" An Quân lần này thật sự kinh ngạc. Sao mình chỉ đi lưu diễn một thời gian, vừa về đã được người nhà vây quanh chào đón, lại còn được nhận quà của Tiểu Linh. Chẳng lẽ từ hôm nay trở đi mình sẽ lật mình trở thành người được cưng chiều nhất nhà sao?
"Ừm." An Linh gật đầu, sau đó trước mặt mọi người lấy ra một chậu... cỏ?
An Quân ngơ ngác nhận lấy chậu cây xanh mướt đó: "Tiểu Linh, tuy em tặng quà cho anh, anh rất vui, nhưng tại sao lại là một chậu cỏ?"
"Đây không phải là cỏ, đây là một chậu mầm lúa mạch." An Linh mặt không đổi sắc mà trả lời.
An Quân vắt óc suy nghĩ để lý giải dụng ý của em gái khi tặng mình một chậu cỏ, à không phải, một chậu mầm lúa mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-169.html.]
Anh nhìn sang mấy người nhà khác, phát hiện trên mặt họ cũng không có vẻ hoang mang khó hiểu như mình, ngược lại trông có vẻ như đang nín cười?
Hơn nữa khi đối mặt với ánh mắt của mình, họ đều lựa chọn lảng tránh, không nhìn mình. Cái biểu cảm nín cười đó lại càng trở nên rõ ràng hơn vào khoảnh khắc họ quay mặt đi.
Trong khoảng thời gian mình rời nhà, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người nhà ai nấy đều khó hiểu như vậy?
"Anh nhớ không lầm thì, mầm lúa mạch là cho mèo con ăn phải không? Tiểu Linh là muốn nói anh đáng yêu như mèo con à?" An Quân trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra một đáp án mà ngay cả chính anh cũng không mấy tin tưởng.
An Linh lắc đầu, cố gắng dẫn dắt suy nghĩ của An Quân: "Anh hai, anh cảm thấy chậu mầm lúa mạch này trông thế nào?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Ờ... tràn đầy sức sống?"
An Linh lắc đầu.
"Xanh um tươi tốt?"
An Linh tiếp tục lắc đầu: "Màu sắc của nó thế nào?"
"Xanh biếc?"
An Linh gật đầu: "Anh có thấy màu của nó đẹp không?"
"Đẹp, cảm ơn Tiểu Linh, anh hai rất thích." Mặc dù An Quân vẫn không hiểu ra sao, nhưng dù sao cũng là quà của em gái tặng, anh chắc chắn là thích rồi. An Quân đã quyết định sẽ đặt chậu cỏ này ở ban công phòng mình để chăm sóc cẩn thận.