An Linh thấy mình đã ám chỉ đến mức này, mà An Quân vẫn không hề nhận ra ý đồ của cô, thật sự rất muốn vì người anh hai thiếu một dây thần kinh này của mình mà rơi lệ.
An Linh chỉ đành nói thẳng hơn một chút: "Anh hai, anh không cảm thấy màu sắc này rất hợp với không khí của album tiếp theo của anh sao? Hơn nữa anh cũng đã lâu rồi chưa nhuộm tóc, em thấy trên mạng rất nhiều fan của anh đều đang mong chờ anh nhuộm màu tóc mới. Em cảm thấy màu này rất ổn, vừa độc đáo lại vừa bắt mắt, lại rất có sức sống. Anh mà nhuộm màu tóc này chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng nhiệt độ, dẫn đầu xu hướng thời trang mới!"
An Quân: "?"
Album tiếp theo của anh còn chưa có hình hài gì cả, em đã biết nó có không khí gì rồi à?
An Quân một tay ôm chậu hoa, một tay chỉ vào đầu mình, không chắc chắn hỏi: "Ý em là, bắt anh nhuộm đầu anh thành màu xanh lá cây à?"
An Linh khẳng định: "Không sai, anh hai thấy thế nào?"
Lần này, An Quân dù có thiếu một dây thần kinh cũng có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của An Linh. Anh bắt đầu tự hỏi mình có phải đã đắc tội gì với cô hay không, hay là có ai đó đã nói gì với cô?
So với việc tự mình đoán mò, An Quân là người có chuyện gì càng thích mở miệng hỏi.
Đang lúc anh chuẩn bị hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc An Linh nói những lời này là có ý gì, trong đầu đột nhiên lại vang lên giọng nói của An Linh.
[Ai nha má ơi, anh hai xem như đã hiểu rồi.]
[Không sai! Em chính là muốn anh đem cái đầu đó nhuộm thành màu xanh lá cây!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-170-mau-nay-trong-co-tinh-than-lam-sao.html.]
[Còn xem ánh trăng sáng là chân ái nữa chứ, trên đầu anh đã là một thảo nguyên xanh rồi, có biết không?]
An Quân tức khắc trừng lớn hai mắt.
Mà những người khác trong An gia thấy bộ dạng này của anh liền biết sự tình không ổn. An Quân cũng có thể nghe được!
An Quân trừng một đôi mắt mang theo sự kinh ngạc và mơ hồ, chỉ vào An Linh rồi hỏi những người khác: "Mọi người có nghe thấy không? Tiểu Linh em ấy... ưm ưm ưm..."
An Sùng nhanh tay lẹ mắt vòng một cánh tay qua sau cổ An Quân, dùng bàn tay bịt chặt miệng anh lại: "Tiểu Linh nói không sai đâu, anh cũng cảm thấy màu này rất hợp với em."
"Không sai, không sai." Cha mẹ An cũng hùa theo: "Màu này trông có tinh thần làm sao!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
An Quân gỡ tay An Sùng ra, giãy giụa nói: "Không phải, Tiểu Linh em ấy vừa mới... ưm ưm..."
An Sùng dứt khoát dùng cả tay còn lại.
Cánh tay anh vững như tường sắt, không hề suy chuyển. Anh sợ nếu buông tay ra, An Quân sẽ không lựa lời mà nói thẳng ra chuyện có thể nghe được tiếng lòng của An Linh. Trùng hợp là những người còn lại cũng có cùng suy nghĩ với An Sùng, cho nên hoàn toàn không ai đến ngăn cản anh.
An Quân cứ như vậy bị chính anh cả của mình khống chế nửa ngày mà không thấy một ai đến cứu, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa đưa tay ra sau đập vào cánh tay của anh cả.
"Anh cả..." An Linh có chút do dự mở miệng.
"Sao vậy?" An Sùng nhìn về phía An Linh, nhưng lực trên tay lại không hề giảm.
"Em cảm thấy anh hai hình như sắp bị anh làm cho ngạt thở c.h.ế.t rồi."