Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồ Mộ Mộ mắt đỏ hoe nhưng lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống, chỉ đau khổ cầu xin bác sĩ cho thêm hai ngày nữa, cô chắc chắn sẽ đóng đủ tiền. Chính cái hình tượng bông hoa trắng nhỏ kiên cường này lại một lần nữa làm cho anh hai móc ra 500 vạn "lấp lánh".]
[Tình huống tương tự cũng đã xảy ra rất nhiều lần, anh hai lần nào cũng mắc bẫy.]
Những người khác: "..."
500 vạn... bệnh viện lừa đảo... lại còn rất nhiều lần...
An Quân thật sự là quá không có khái niệm về tiền bạc. An gia sao lại có thể nuôi ra một thằng ngốc như vậy.
[Ồ, còn có đứa em trai học nghệ thuật của cô ta thực chất chỉ là một thằng nhóc tóc vàng đã bỏ học. Hóa thân thành một thiên tài có năng khiếu nghệ thuật nhưng vì gia cảnh mà không thể không từ bỏ tài năng và ước mơ của mình. Đồ Mộ Mộ đã vô tình một cách siêu việt xuất hiện trên con đường mà anh hai chắc chắn sẽ đi qua, khóc lóc cãi nhau với em trai mình, chất vấn tại sao cậu ta lại từ bỏ cơ hội du học quý giá như vậy sau khi được một giáo sư của trường danh tiếng để mắt đến.]
[Lúc đó trời mưa còn to hơn cả cái hôm Y Bình đi tìm cha đòi tiền. Hai chị em diễn một người còn nhập tâm hơn một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-174.html.]
Họ cứ đứng giữa trời mưa to, người này kêu một câu "Em cứ thế mà không coi trọng tương lai của mình sao? Em làm vậy không phụ lòng tài năng của mình sao?", người kia đáp một câu "Vậy chị còn muốn em làm thế nào nữa? Em muốn đi du học, nhưng chị thì sao, mẹ thì sao? Trong nhà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cha còn bao nhiêu nợ cờ b.ạ.c chưa trả xong, em lấy cái gì mà đi du học!".
Cuối cùng kết thúc bằng việc Đồ Mộ Mộ không kìm được cơn giận, tát em trai mình một cái, còn cậu em trai nói ra một câu "Chị sao có thể đánh em? Trước đây chị chưa từng đánh em" rồi quay người bỏ chạy.]
[Nhìn bóng dáng em trai chạy đi, Đồ Mộ Mộ đau lòng muốn chết, ngồi sụp xuống đất khóc nức nở. An Quân từ trên xe bước xuống, che ô cho Đồ Mộ Mộ đang ngồi trên đất, đau lòng đến tột đỉnh. Thế là lại lấy ra 500 vạn "lấp lánh" cho em trai cô ta đi du học.]
An Quân: Sắp bị dị ứng với "lấp lánh" rồi.
Người An gia: Sắp bị dị ứng với "thằng ngốc" rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Miệng thì nói không muốn nợ tình cảm của anh hai, không muốn trở thành một người cái gì cũng dựa vào bạn trai. Trên thực tế đã lừa đi tám con số. Càng đừng nói đến những món đồ xa xỉ mà anh hai tặng, tất cả đều bị Đồ Mộ Mộ bán đi để đổi lấy tiền.
Thậm chí cô ta cũng không phải giữ lại để dùng cho mình, phần lớn đều đưa cho Vu Như Sóc để trả nợ cờ bạc. Tương đương với việc một kẻ u mê vì tình đi lừa một kẻ u mê vì tình khác. Cũng không biết giữa anh hai và Đồ Mộ Mộ, ai bệnh nặng hơn ai.]
[Vu Như Sóc đã sớm nghiện cờ bạc. Bản thân hắn trong giới giải trí cũng không tệ, ban đầu còn chưa đến mức phải vay tiền để đánh bạc.
Nhưng trên sòng bạc nào có ai thắng mãi. Hắn đánh cược ngày càng lớn, ngày càng nhiều. Tiền của mình không đủ thì đi vay nặng lãi. Đầu tư càng nhiều hắn lại càng không cam tâm, luôn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có một ván lật kèo. Chỉ nghĩ ván tiếp theo chắc chắn sẽ thắng, ván tiếp theo chắc chắn sẽ gỡ lại vốn. Cứ thế một ván rồi lại một ván, nợ nần chồng chất.]