An Quân cúi người đỡ Đồ Mộ Mộ dậy. Sau một lúc im lặng, anh cuối cùng cũng lên tiếng:
"Mộ Mộ, cảm ơn cô vì mười ba năm trước đã cứu tôi. Nhưng chúng ta thật sự không thích hợp để ở bên nhau nữa. Mối quan hệ của chúng ta, có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm.”
"Không phải đâu An Quân!” Đồ Mộ Mộ vội vã nắm lấy cánh tay An Quân, kích động nói: "Không phải em muốn lừa anh, là do Vu Như Sóc!”
"Ban đầu em cứ ngỡ Vu Như Sóc chính là người đã cứu em năm đó, nên mới tìm mọi cách tiếp cận hắn. Khi hắn phát hiện ra em chính là người anh vẫn luôn tìm kiếm, hắn đã nảy sinh ý đồ xấu, xúi giục em lừa gạt anh.”
"Những kế hoạch lừa tiền của anh đều là do hắn nghĩ ra! Số tiền em lấy từ anh cũng đều đưa cho hắn hết, bản thân em chẳng giữ lại được bao nhiêu.”
"Bây giờ em biết sai rồi. Nếu em biết anh mới là người đó, em đã chẳng bao giờ dính dáng gì đến Vu Như Sóc! Cho nên sau này em tuyệt đối sẽ không lừa anh nữa, em sẽ nghe lời anh hết, anh tha thứ cho em lần này được không?”
Lời lẽ trơ trẽn của Đồ Mộ Mộ khiến những người khác đều cạn lời. Trong đầu cô ta dường như có một logic hoàn toàn riêng, đến nỗi ngay cả An Quân nhất thời cũng không biết phải nói sao cho cô ta hiểu.
Chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến việc cô ta có nhận lầm người hay không.
Lừa gạt chính là lừa gạt. Dù cô ta có phải vì nhận lầm người mà nghe theo sự sắp đặt của Vu Như Sóc hay không, cũng không thể thay đổi sự thật rằng hành động của cô ta đã làm tổn thương An Quân.
An Linh cũng thấy ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-202.html.]
"Cô có biết mình đang nói gì không? Trước đây cô vừa giả vờ qua lại với anh hai tôi, vừa dan díu với Vu Như Sóc để giúp hắn lừa của anh hai tôi bao nhiêu tiền. Vừa lừa tiền vừa lừa tình, bây giờ sao còn mặt mũi nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là có thể tiếp tục ở bên anh ấy?”
Đồ Mộ Mộ lại chẳng thèm liếc nhìn An Linh lấy một cái, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn An Quân, giọng nức nở cầu xin.
"Anh cho em thêm một cơ hội nữa được không? Em hứa sau này trong lòng em chỉ có mình anh, mãi mãi chỉ nhìn một mình anh thôi. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Trước đây, mỗi lần cô ta dùng bộ dạng đáng thương này để nói chuyện, An Quân đều sẽ đồng ý mọi thứ. Nhưng bây giờ, An Quân không gật đầu, ngược lại còn gỡ tay cô ta ra, dường như thật sự muốn vạch rõ ranh giới.
Diệp Lệ San phải mất một lúc mới miễn cưỡng hiểu ra tình hình qua lời đối thoại của mọi người. Hóa ra người cứu Đồ Mộ Mộ năm đó chính là An Quân này, còn Đồ Mộ Mộ lại nhận nhầm Vu Như Sóc, từ đó mới xảy ra những chuyện sau này.
Sự việc trùng hợp đến mức chính bà ta cũng phải kinh ngạc.
Nhưng Diệp Lệ San nhìn nhận tình hình rất rõ. Dù Đồ Mộ Mộ vẫn đang cố gắng xin An Quân tha thứ, nhưng vẻ mặt của An Quân và những người An gia rõ ràng là rất khó coi.
Bà ta không ngốc như Đồ Mộ Mộ. Vừa nhìn vẻ mặt của họ là bà ta biết lời cầu xin của con gái mình sẽ không bao giờ thành hiện thực, chi bằng đổi một cách khác thực tế hơn.
Hơn nữa, vừa nãy An Sùng còn nói ai tiêu tiền thì người đó phải trả lại?
Vậy chẳng phải 50 vạn mà bà ta đã lấy cũng phải trả lại sao?