Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-06-26 01:27:42
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồ Mộ Mộ thoáng kinh hoảng, lắp bắp trả lời: "Dĩ… dĩ nhiên rồi, sao anh lại đột nhiên hỏi vậy?”

"Vậy sao?” An Quân đưa tay ra, giọng trầm xuống: "Nói ra cũng là lỗi của tôi, chưa bao giờ xác minh thật giả của miếng ngọc bội này. Cô tháo nó ra cho tôi xem lại đi.”

Đồ Mộ Mộ siết chặt miếng ngọc bội, tay rụt về sau, không muốn đưa ra. "Đây chính là thứ anh tận tay đưa cho em mà, sao có thể là giả được.”

"Tôi chỉ xác nhận lại một chút thôi, tại sao cô lại căng thẳng như vậy?” An Quân đưa tay về phía Đồ Mộ Mộ thêm một chút. "Không phải vừa nãy cô nói sẽ nghe lời tôi mọi thứ sao? Lẽ nào lại đang lừa tôi?”

Đồ Mộ Mộ do dự một lát, cuối cùng vẫn tháo miếng ngọc bội ra khỏi cổ và đưa cho anh.

An Quân nhận lấy, dùng lòng bàn tay vuốt ve những hoa văn trên đó. "Ừm, đúng là thật.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Đồ Mộ Mộ và Diệp Lệ San đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp để họ thở xong, An Quân lại ngẩng mắt nhìn thẳng vào Đồ Mộ Mộ, hỏi lại câu hỏi y hệt lúc nãy:

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Năm đó, có thật là cô đã cứu tôi không?”

Đồ Mộ Mộ chưa bao giờ cảm nhận được áp lực như vậy từ An Quân. Cộng thêm bản thân vốn chột dạ, cô ta liền đảo mắt đi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh, trong lòng không khỏi thót lên một cái, đoán già đoán non xem có phải An Quân đã biết chuyện gì rồi không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-duoc-tieng-long-cua-thien-kim-gia-an-dua-cai-bien-van-menh/chuong-208.html.]

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại gạt bỏ khả năng này. Bởi vì từ ngày đầu tiên gặp mặt, An Quân chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của cô ta. Ngay cả vừa nãy, An Quân còn vì không nỡ nhìn cô bị Diệp Lệ San đánh mắng mà che chở trước mặt, còn dịu dàng đỡ cô dậy, chẳng phải điều đó chứng tỏ An Quân không hề nghi ngờ gì sao?

Nghĩ vậy, Đồ Mộ Mộ liền đè nén sự bất an trong lòng, ép mình phải nhìn thẳng lại.

"Dĩ nhiên rồi, lẽ nào anh không tin em sao?”

An Quân cất miếng ngọc bội vào túi mình. Anh hỏi với vẻ mặt vô cảm: "Lúc đó cô đã cõng tôi bao lâu?”

"Hai… hai tiếng ạ.”

"Hai tiếng? A, năm mười hai tuổi, cô có thể cõng một đứa bạn cùng tuổi đi hai tiếng đường núi sao?”

An Quân hỏi dồn dập:

"Lúc đó trời còn chưa sáng, tại sao một cô bé mười hai tuổi lại một mình xuất hiện trên ngọn núi mà phải đi hai tiếng mới đến được thị trấn? Sau đó An gia đã hỏi thăm khắp thị trấn và các thôn làng xung quanh, tại sao lại không tìm thấy cô? Lúc đó cô đã ở đâu?”

[Trời ơi, anh hai tự mình phát hiện ra điểm mù rồi? Anh ấy cũng có lúc thông minh như vậy sao!]

[Có phải sau khi nghi ngờ Đồ Mộ Mộ không phải người cứu mình, trí thông minh của anh ấy đã quay trở lại chiếm lĩnh đỉnh cao rồi không!]

An Linh vốn đã chuẩn bị tự mình lên tiếng nhắc nhở, không ngờ An Quân cũng đã phát hiện ra vấn đề ở đây. Cô không khỏi vỗ tay tán thưởng trong lòng, mặc dù trong tai An Quân, lời này nghe có vẻ không giống lời khen cho lắm.

"Những câu hỏi này không phải trước đây anh đã hỏi em rồi sao? Em cũng đã giải thích với anh rồi, lúc đó em còn nhỏ quá, nhiều chuyện không nhớ rõ. Em chỉ là quê ở đó nhưng bình thường rất ít khi về. Ngày hôm đó cứu anh xong là em về lại Hải Thành, các anh đương nhiên không tìm thấy em.” Đồ Mộ Mộ trả lời một cách nửa thật nửa giả.

Loading...