Những mảnh ký ức về cốt truyện trong đầu Khương Dĩ Nha hỗn độn, phức tạp.
Cô nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có Vệ Độ Ảnh, Cố Túng, Dương Vân Tụng, Diệp Tòng Tranh, Việt Ý… còn có rất nhiều người cô không quen biết.
Cô lại nghĩ đến những cơn ác mộng đã ám ảnh mình suốt những năm qua, ít nhiều đều có chút trùng hợp với những mảnh cốt truyện đó.
Bây giờ nghĩ lại, đó một chút cũng không phải là ác mộng gì cả, mà là một loại cảnh báo, là lời cầu cứu của chính bản thân cô.
Ngày tận thế bùng nổ, nếu không phải tiềm thức cô kháng cự việc đến bệnh viện, e rằng nếu không cũng sẽ c.h.ế.t như trong cốt truyện của sách.
Khương Dĩ Nha cả người lạnh toát, cho dù có quấn chặt chiếc chăn nhỏ cũng không cảm thấy ấm áp chút nào.
Cô cũng không hề chọc tức bất kỳ ai, tại sao cứ nhất quyết phải để cô c.h.ế.t chứ?
Khương Dĩ Nha lần đầu tiên cảm thấy tức giận mãnh liệt!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Cô nhất định phải sống sót!
Sống một cách xuất sắc, xinh đẹp!
Còn muốn sống lâu trăm tuổi nữa!
Số mệnh đã định, một tiếng thở dài vang lên trong đầu Khương Dĩ Nha.
Như tiếng vọng từ một nơi xa xôi không xác định, lại như lời kêu gọi xuyên qua thời không đến từ một thế giới khác.
Thần nói: “Nếu đã là ánh trăng sáng, thì phải có sự giác ngộ của ánh trăng sáng chứ… Ngươi nên coi họ như chó mà chà đạp dưới chân để dạy dỗ, khiến họ phải quỳ xuống lấy lòng ngươi.”
Đang ưỡn n.g.ự.c nghe thấy những lời này xong, Khương Dĩ Nha không hiểu sao lại xìu đi một ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-100.html.]
Bước ngoặt này cũng lớn quá rồi!
Quá, quá coi trọng cô rồi…
Cảm xúc tồi tệ bị “Giọng nói” bất ngờ xuất hiện làm dịu đi một ít, chỉ là Khương Dĩ Nha dù thế nào cũng không ngủ được.
Cô nhẹ nhàng mở cửa xe, định bụng xuống hít thở không khí.
Chờ tiếng bước chân sột soạt từ từ đi xa, Việt Ý đang ngủ trong lều mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
Một luồng gió nhẹ từ trong lều bay ra, cuốn lấy ngọn tóc của thiếu nữ.
Khương Dĩ Nha không dám đi quá xa, chỉ đi loanh quanh gần đó. Ngay lúc cô xoay người định trở về thì nhìn thấy ông lão ban ngày đến xin ăn đang lén lút từ chiếc xe minibus của nhà mình đi xuống, nhìn ngang ngó dọc một chút.
Khương Dĩ Nha không muốn chủ động gây chuyện, vì thế lặng lẽ lùi lại hai bước, trốn sau một chiếc xe khác.
Chỉ là còn chưa đợi cô rời đi, ông lão đã vẫy tay về phía trong xe.
Rất nhanh, ba người liền khiêng một người đàn ông đang bất tỉnh từ trong xe ra.
Bước chân Khương Dĩ Nha dừng lại.
Tại sao lần nào nửa đêm cô thức dậy cũng đều gặp phải những chuyện không nên xem thế này?
Đầu kia, ba người kia động tác nhanh chóng, lanh lẹ. Lưng bà lão cũng không còn còng nữa, chân đi như bay. Bụng bầu của người phụ nữ cũng biến mất, quần áo trống không, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác hẳn ban ngày. Khương Dĩ Nha xem đến ngây người.
Nhất thời không biết nên kinh ngạc trước hay nên tức giận trước nữa.
Nhìn bộ dạng này của họ, cô dù có ngốc cũng biết mình bị lừa rồi!
Họ không những không đáng thương mà còn không phải là người một nhà!