Cô khó khăn lắm mới hoàn hồn, ngón cái lướt qua đường hàm dưới trơn nhẵn của Tây Minh Kha, hơi dùng sức nắm cằm anh xoay đầu lại cho ngay ngắn.
Sau đó lấy ra một thứ, dứt khoát, gọn gàng mà đeo lên vùng miệng mũi anh.
Đó là một chiếc rọ mõm cho chó cỡ lớn, nửa trên cùng dây đeo làm bằng da màu đen, nửa dưới phần miệng làm bằng kim loại.
“Như vậy chắc là được rồi nhỉ.” Khương Dĩ Nha dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào chiếc rọ mõm, lòng bàn tay mềm mại bị kim loại lạnh cứng ép vào hằn lên những vết nông.
Thứ này là cô nhặt được ở khu dịch vụ lúc trước.
Cảm giác bị trói buộc xa lạ khiến Tây Minh Kha hơi nhíu mày, từ đôi môi khô nứt trào ra tiếng thở dốc nặng nề.
“Ráng chịu một chút đi, lỡ như anh biến thành xác sống thì sẽ không cắn người được.” Khương Dĩ Nha vỗ về xoa đầu anh, một tay động tác tự nhiên nắm lấy tay anh, tay kia vén vạt áo anh lên.
Không biết trước đó anh đã trải qua những gì, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã chồng chất lên, vết thương cũng chỉ được xử lý qua loa.
Vết thương do xác sống cắn nằm ở vùng eo bụng săn chắc, mạnh mẽ. Phần da thịt rách toác, dữ tợn đã chuyển sang màu tím sẫm, lấy đó làm trung tâm, những mạch m.á.u màu xanh tím tỏa ra xung quanh như tia xạ.
Khương Dĩ Nha nhớ Ôn Hạnh Tử đã nói, thời gian biến dị của người thường là 24 giờ, người có dị năng thì thời gian biến dị dài hơn, từ 48 đến 72 giờ không chừng, và có 5% tỷ lệ năng lực sẽ được thăng cấp.
“Cũng không biết có thành công không…” Cô không chắc chắn lắm liệu năng lực chữa trị của mình có thể chữa được vết thương do xác sống cắn không: "Nếu thành công, chờ sau khi cơ thể anh hồi phục, có thể giúp tôi một việc được không?”
Khương Dĩ Nha tự lẩm bẩm, không ngờ người đang bất tỉnh lại cựa quậy tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-103.html.]
Đôi mắt xanh thẳm như một vịnh biển xinh đẹp dưới ánh mặt trời, khiến người ta bất giác chìm đắm vào đó.
Tây Minh Kha cảm thấy mình đã nhìn thấy thiên thần.
Trong rừng cây ban đêm tối đen không chút ánh sáng, chỉ có ánh trăng lờ mờ xuyên qua kẽ lá rọi xuống, tạo thành đôi cánh thánh khiết sau lưng thiếu nữ.
“Được.” Anh không biết lấy sức lực từ đâu ra, giọng nói khản đặc đưa ra lời hứa.
Cho dù cô muốn đưa anh vào địa ngục, anh cũng vui vẻ đi theo.
Nói xong, anh lại yếu ớt nhắm mắt lại, mơ màng, như một chú cá lớn con bị mắc cạn, không ngừng làm nũng với người đã cứu mạng mình.
Tư thế của hai người không biết từ lúc nào đã thay đổi.
Tây Minh Kha gối đầu lên đùi Khương Dĩ Nha, hai tay vòng qua eo cô, đầu vùi vào chiếc bụng nhỏ mềm mại của thiếu nữ.
Chiếc rọ mõm lạnh lẽo cứng rắn cấn vào người Khương Dĩ Nha, toàn thân bị bao bọc bởi hơi thở hormone nam tính, không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác nguy hiểm như đang lấy thân nuôi hổ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Dưới sự run rẩy, adrenaline không ngừng tiết ra, chúng cùng với cảm xúc bị năng lực Mị Ma nuốt chửng va chạm vào nhau, như sóng dữ vỗ vào đá ngầm, không bên nào nhường bên nào mà lại hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng đưa ngọn sóng bạc lên đỉnh cao ngang tầm ánh nắng.
…
Trong rừng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió.