Bóng cây đung đưa, như những con ác quỷ ăn thịt người, từ bốn phương tám hướng xúm lại về phía Khương Dĩ Nha.
Cô cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ hương vị ngọt ngào say đắm lòng người.
Sợ hãi run lên, những ngón tay đang luồn trong tóc Tây Minh Kha bất giác run lên vì kinh hãi, như một chú nai con hoảng sợ, kinh hồn bạt vía mà quan sát bốn phía.
Khương Dĩ Nha hoàn toàn không biết sau khi ăn xong, mình lại tỏa ra một cảm giác yếu ớt độc đáo, khiến người ta mê muội đến mức nào.
Tây Minh Kha vì hành động của cô mà rên rỉ thành tiếng, đầu hơi ngửa ra sau, yết hầu gợi cảm nhô lên.
Cảm giác đau nhói rất nhỏ trên da đầu như một loại thuốc gây nghiện nào đó, không ngừng kích thích não bộ khao khát nhiều hơn nữa.
“… Xin lỗi, tôi có phải đã làm đau anh không?” Khương Dĩ Nha nghe thấy động tĩnh, cúi đầu quan sát biểu cảm của Tây Minh Kha: "Anh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không? Nơi này… cảm giác hơi đáng sợ.”
“Đừng lo lắng, tôi không sao.” Sau vài giây, Tây Minh Kha gắng gượng chống người từ từ ngồi dậy từ đùi cô: "Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi tên là Tây Minh Kha.”
Anh nhận ra cảm giác có vật lạ trên mặt, đưa tay giật giật chiếc rọ mõm, rồi cười một cách vô tư lự: “Rất hợp với tôi.”
Khương Dĩ Nha giải thích đơn giản lý do làm vậy, rồi lại nói tên của mình.
Tây Minh Kha cũng không có ý định cởi nó ra: “Chúng ta nên rời khỏi đây trước đi, mùi m.á.u tươi sẽ dẫn dụ xác sống bậc một tới.”
Khương Dĩ Nha nhìn bộ dạng người đầy m.á.u của anh, xung phong nhận việc giúp đỡ: “Tôi leo lên trước, rồi kéo anh lên nhé?”
Chỉ là vừa mới đứng dậy từ trên mặt đất, còn chưa đứng vững, hai chân đã mềm nhũn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-104.html.]
Tây Minh Kha nhanh tay lẹ mắt một tay vớt lấy cô, cánh tay hơi dùng sức liền ôm người lên: “Tiểu thư thiên thần, trông cô có vẻ không được khỏe lắm.”
Gương mặt Khương Dĩ Nha đỏ bừng, hai tay thu trước ngực, lòng bàn tay đặt lên n.g.ự.c đối phương, lắp bắp nói: “Không… Tôi rất khỏe, chỉ là cần một chút thời gian thôi.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Tây Minh Kha tiếc nuối thở dài một tiếng, đặt cô xuống, trong đôi mắt xanh trong veo đã rút đi những tia m.á.u đỏ chỉ còn lại bóng hình nhỏ bé của Khương Dĩ Nha: "Xin nhất định phải cứu tôi ra ngoài nhé.”
“Được.” Khương Dĩ Nha lại liếc nhìn vùng eo bụng săn chắc của anh.
Vết thương ở đó vẫn chưa khép lại, nhưng màu sắc đã nhạt hơn trước không ít, xem ra việc chữa trị đã bắt đầu có hiệu quả.
Nhưng vẫn không thể khẳng định một trăm phần trăm.
Tây Minh Kha cũng không biết có phải cố ý hay không, lại xé rách thêm một chút bộ quần áo vốn đã tả tơi, đường cơ cá mập trơn nhẵn lập tức lộ rõ.
Mắt Khương Dĩ Nha không kiểm soát được mà nhìn sang, đến cả hướng mũi chân cũng xoay về phía Tây Minh Kha.
Cũng may lúc này cô khẽ ợ một cái, Khương Dĩ Nha lập tức dừng bước, đè nén những suy nghĩ lung tung lộn xộn xuống.
Khe suối này không sâu lắm, khoảng chừng cao bằng Khương Dĩ Nha.
Cô thử bò lên trước, kết quả không còn gì để nghi ngờ.
Không bò lên được.
Tây Minh Kha ở một bên cổ vũ, động viên, đưa ra ý kiến cho cô: “Thử dùng cành cây để lấy đà xem sao, tiểu thư thiên thần?”