Dứt lời, hai cành cây tiêu chuẩn liền  đưa tới.
Thẳng tắp, chất lượng  ,   dằm gỗ  cành khô đ.â.m  tay, là loại mà chó con thích nhất.
Khương Dĩ Nha  nghĩ nhiều, tiếp tục thử.
Lần  cô thành công bò lên  một nửa,  đó  trượt xuống theo sườn dốc một cách vô cùng mượt mà.
Khương Dĩ Nha  phịch xuống đất, cành cây cũng theo đó mà lăn lông lốc xuống. Bụi đất bay lên khiến cô ho sặc sụa, cả  mặt mày xám xịt, như một chú chó con bẩn thỉu.
Tây Minh Kha  nhịn  nhếch môi, vì  dám  thành tiếng nên  thành công  rách miệng vết thương.
Khương Dĩ Nha  đầu  liền  thấy   đến nhe răng trợn mắt, qua chiếc rọ mõm  thể thấy rõ cặp răng nanh.
“Bốp!”
Khương Dĩ Nha tức đến mức bẻ gãy cành cây trong tay.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tây Minh Kha lập tức giơ tay đầu hàng: “Để  thử xem!”
Nói xong  cũng  đợi Khương Dĩ Nha phản ứng, một cú chạy lấy đà liền lao lên sườn dốc, bò lên thành công.
Sau đó  nhanh chóng trượt xuống.
“Báo cáo tiểu thư thiên thần, bên   an .” Tây Minh Kha tiến đến  mặt Khương Dĩ Nha, khỏe mạnh như rồng như hổ, như thể   cận kề cái c.h.ế.t lúc nãy   là  .
Khương Dĩ Nha  chằm chằm gã  mặt hồi lâu,  đó mới nặng nề lên tiếng: “Anh…    lừa  ?”
“Sao  thể! Chắc chắn là vì tiểu thư thiên thần quá lợi hại.” Tây Minh Kha lập tức thề: "Nếu  dối, xin cho  nhà còn sống của    gánh chịu  đau khổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-105.html.]
Nói xong,   cho Khương Dĩ Nha cơ hội từ chối,  xổm xuống  mặt cô.
Khương Dĩ Nha  chằm chằm bóng lưng  một lúc lâu, mới từ từ leo lên.
…
Một nơi khác.
Tây Minh Kỳ đang ngày đêm  nghỉ mà về.
Anh như một thích khách, linh hoạt chơi parkour  các mái nhà. Theo  càng lúc càng đến gần phạm vi khu cắm trại, những công trình kiến trúc xung quanh cũng càng ít .
   hề  ý định giảm tốc độ, mượn lực nhảy vọt một cái,  đáp xuống cành cây cao lớn.
Ngay khoảnh khắc tiếp đất,  vốn như   đất bằng đột nhiên loạng choạng.
Tây Minh Kỳ luống cuống tay chân vịn lấy  cây, cả   hiểu   ửng lên một màu hồng rực rỡ.
Cảm giác kỳ lạ  tên  ngừng dâng lên từ trong cơ thể, Tây Minh Kỳ đưa tay chạm nhẹ lên mặt ,   cong  cọ cọ mũi.
Anh   nên lời đó là cảm giác gì, nhưng cảm giác áp bức mơ hồ truyền đến từ mũi khiến  theo bản năng cảm thấy khó chịu.
Không đợi Tây Minh Kỳ hiểu rõ dị năng cộng hưởng rốt cuộc  truyền thứ gì sang cho , ngay giây tiếp theo tim  đập đột nhiên nhanh hơn, mỗi một nhịp đều dồn dập, mạnh mẽ như tiếng trống trận.
Tây Minh Kỳ hít một  thật sâu,  những  thể đè nén  cảm giác bất thường, mà tiếng tim đập bên tai  biến thành một bản song tấu.
Tâm trạng nóng nảy càng thêm nặng nề.
Anh và Tây Minh Kha là  em song sinh, từ nhỏ   thần giao cách cảm  mạnh.
Sau tận thế,  càng thức tỉnh dị năng cộng hưởng và dị năng hệ băng  biến dị.