Tử vong, là chuyện  thể thường tình hơn trong thời tận thế.
 những  còn sống, vẫn  tiếp tục.
Mọi  bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhặt  những thứ còn  thể dùng .
Việt Ý đưa viên tinh hạch bậc một của kẻ cuồng bạo  đào  cho Khương Dĩ Nha, mang đến một tin  mấy  lành: “Xe  đập hỏng .”
Mắt Khương Dĩ Nha sáng lên, đuôi mắt cũng cong lên: “Thật ? Không lái  nữa ?”
Việt Ý lập tức nheo  đôi mắt đào hoa.
Khương Dĩ Nha lập tức cúi đầu điều chỉnh biểu cảm, hồi tưởng  đủ loại chuyện khổ sở: “Vậy thì đáng tiếc quá,   tìm xe mới ,  cần vội, cứ từ từ.”
Việt Ý  hề mắc lừa, đầu ngón tay ngưng tụ một luồng gió nhỏ, quấn quanh cổ tay trắng nõn mềm mại như ngọc của Khương Dĩ Nha: “Em  cùng .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Dĩ Nha lập tức xịu xuống: “Một     ?”
Luồng gió nhỏ như  ý thức của riêng  , bất kể Khương Dĩ Nha  lắc cổ tay thế nào cũng  buông . Nếu biên độ động tác của cô lớn hơn một chút thì luồng gió sẽ nới lỏng  một ít, cô  động thì luồng gió  quấn quýt vòng lên.
“Không .” Việt Ý điều khiển năng lực, kéo cô qua,  cách giữa hai  lập tức  kéo gần , bàn tay buông thõng bên  đều  những sợi dây gió trói buộc, chỉ thiếu một chút nữa là  thể nắm lấy : "Ở đây  an , nếu  gặp  tình huống như  , em định  thế nào?”
Khương Dĩ Nha nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không  còn  Tạ Chu và…”
Cái tên  cùng cô   nhẹ, đôi môi hồng  hé    cơn gió hung tợn nghiền nát giữa  trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-113.html.]
“Em tin tưởng gã đàn ông lạ hoắc mới quen  đầy một ngày đó đến  ?” Việt Ý đột nhiên dừng bước, giọng điệu  đổi hẳn thái độ thờ ơ lúc , trở nên  thấp  trầm, như sự ngột ngạt  cơn mưa lớn sắp đến.
Trong lòng Khương Dĩ Nha giật thót.
Anh  từ lúc nào ?!
Việt Ý  thấu suy nghĩ của cô, cúi  đến gần: “Chỉ cần em ở trong gió,  đều  thể  tất cả.”
Một câu trần thuật đơn giản,  mang theo cảm giác áp bức vô hạn.
“Anh   “hương vị” gì? Cái  thể rách nát đó  thể cho em no bụng ? Hai  hôm nay  hẹn mấy giờ gặp ? Anh cũng   em  thích chơi trò  hoang dã   kích thích như  đấy,    cảm giác sung sướng khi yêu đương vụng trộm ?”
Từng chữ thốt  từ đôi môi đỏ mọng hoa lệ của Việt Ý đều khiến Khương Dĩ Nha  co quắp ngón chân,   hổ  tức giận  chết.
   hề  ý định dừng .
Cơn gió mạnh đột ngột nổi lên lấy hai   trung tâm tạo thành một cơn lốc xoáy, như một nhà tù giam hãm họ trong  trời đất nhỏ hẹp .
“Câu chuyện “Nông dân và rắn độc”   quên  ? Đại tiểu thư   ngây thơ như , ở thời tận thế  sớm muộn gì cũng  ngày  gặm đến  còn mảnh xương,  vì như , chi bằng…”
“Bốp!”
Đầu Việt Ý  đánh lệch sang một bên.
Cơn gió đang cuồn cuộn sôi trào chợt ngừng , lá rụng bay lả tả xuống đầy đất.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ