Cũng chính vì thế, Việt Ý  kích động đến choáng váng đầu óc   chú ý tới sự  đổi cảm xúc trong đáy mắt Khương Dĩ Nha.
Cảm xúc mềm mại ấm áp  khi cô mở miệng cũng  rút , chỉ còn  sự bình tĩnh của một  ngoài cuộc.
Cô phảng phất như một học trò ngoan thực sự,  hấp thụ bài học  ,   cố gắng tiếp thu những kiến thức chân chính từ môn học  tu tập cả đời .
“Anh xem, bây giờ Tây Minh Kha ngày nào cũng đúng giờ đến gọi em “ăn cơm”, em cũng sẽ   đói, cho nên   dạy em những thứ thực sự hữu dụng một chút.” Khương Dĩ Nha chậm rãi  tiếp, thỉnh thoảng  liếc  biểu cảm của Việt Ý, trong lúc   hề    kéo giãn  cách giữa hai .
Việt Ý cố gắng lờ  nửa câu đầu khiến đáy lòng  khó chịu, thế mà  thật sự vắt óc suy nghĩ, cố gắng đưa  một bài giải đạt điểm tối đa.
Anh   quên mất ước nguyện ban đầu của việc dạy học là gì, chỉ vì Khương Dĩ Nha tùy tiện cho chút sắc mặt  mà  nhanh nhảu đưa tới.
“…Hình như học xong .” Khương Dĩ Nha gật đầu một cách nửa hiểu nửa , tiêu hóa nội dung   .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Yết hầu Việt Ý khẽ chuyển động, hương hoa cam   như càng thêm nồng đậm: “Vậy em  …”
“Anh   thấy động tĩnh gì ?” Khương Dĩ Nha đột nhiên ngắt lời ,  nghiêng đầu, tập trung lắng .
Cửa phòng giam truyền đến tiếng động kỳ quái.
Là   đang cạy cửa.
Người đó cũng    cách nào, chỉ trong vài ba giây ngắn ngủi thế mà  nhanh chóng mở  khóa cửa,  nhẹ nhàng bước .
Anh dường như  rõ giường Khương Dĩ Nha ở ,  khi  liền  mò mẫm thẳng về hướng bên trái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-140.html.]
Khó khăn lắm mới chờ  Khương Dĩ Nha chịu chủ động đến gần , Việt Ý nào chịu   khác phá đám chuyện  chứ?
Không đợi kẻ xâm nhập  đến gần,   một lực cực mạnh nhấc bổng  ngoài,  quăng mạnh xuống hành lang.
Việt Ý vỗ về Khương Dĩ Nha: “Anh  ngoài xem , lát nữa   ngay.”
Kẻ  quăng  ngoài là một  trai trẻ.
Không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần rộng thùng thình,     bôi thứ gì đó lung tung lộn xộn, lấp lánh những mảnh vụn sáng nhỏ.
Gã đàn ông   ngờ   mới    ném , lập tức sợ đến mức xin tha: “Đừng… đừng… Đại ca xin ngài thủ hạ lưu tình,  sai !  cút ngay đây!”
Vì  chị Hồng ưu ái,  ít kẻ  để ý đến Khương Dĩ Nha.
Nếu  thể leo lên  giường của cô,  lẽ sẽ giống như những  đàn ông của chị Hồng,  cần mỗi ngày   ngoài g.i.ế.c xác sống, sống trong cảnh kinh hồn bạt vía.
Chỉ riêng điểm  cũng đủ khiến   hao hết tâm tư để dâng hiến cho cô.
Gã đàn ông  đánh văng  chính là một trong  đó.
 đường tắt  dễ  như  .
Việt Ý đóng cửa phòng giam phía  , một chân đạp lên n.g.ự.c đối phương, dùng sức nghiền nghiền.
“Đại ca,  sai ,  nhất thời  ma quỷ ám ảnh, ngài tha cho   …” Lời  của gã đàn ông nghẹn  trong cổ họng,  kinh ngạc  chằm chằm cách ăn mặc của Việt Ý, rõ ràng  ngờ tới    còn diêm dúa hơn cả .