Những  bạn học xa lạ  thể thu hút thêm sự chú ý của Khương Dĩ Nha, kiểu ưu đãi  trong hai mươi năm cuộc đời  của cô nhiều vô kể, dễ như trở bàn tay.
Khương Dĩ Nha đơn giản kể  trải nghiệm của   khi tách .
Ôn Hạnh Tử và Liễu Thư liếc  , trao đổi một ánh mắt chỉ cần các cô hiểu.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Cát Nguyệt ? Sao  thấy cô ?” Khương Dĩ Nha  hỏi chuyện khác.
Nhắc đến Chu Cát Nguyệt,  bạn cùng phòng còn , nụ   mặt Ôn Hạnh Tử và Liễu Thư khẽ cứng ,  đó từ từ biến mất.
Khương Dĩ Nha còn  kịp phản ứng, nửa   nhoài lên hàng rào cách ly, hướng về phía bên trong nhà ăn tò mò ngó nghiêng: “Cô   cùng các  ?”
Giọng Liễu Thư nghẹn , ánh mắt khó giấu vẻ bi thương: “Cát Nguyệt……  thể kiên trì đến đây.”
Quá trình chạy trốn thực sự quá hỗn loạn.
Rõ ràng giây  các cô còn nắm tay , giây  bạn bè bên cạnh   thấy bóng dáng.
Đến khi tìm   Chu Cát Nguyệt, cô    vô  xác sống dữ tợn bao vây, nhấn chìm.
Các cô chỉ  thể  thấy cô  vươn  một cánh tay nhỏ xíu dính đầy m.á.u và nửa khuôn mặt hoảng loạn thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-19.html.]
Khương Dĩ Nha  há miệng, còn  kịp thốt  hết câu,   cảm giác chua xót xộc lên sống mũi kích thích đến  rơi nước mắt.
Cô dùng sức chớp mắt kìm nén lệ ý, một lúc  mới đỏ hoe mắt : “Thực xin .”
“Cậu  gì xin  chứ, gây  chuyện  là thiên tai,    của .” Ôn Hạnh Tử tùy tiện vuốt mái tóc dài nhuộm màu vàng nhạt, vuốt đến rối tung cả đầu, cứng ngắc chuyển chủ đề: “ , kể cho    tình hình nhà ăn !”
Liễu Thư cũng vươn tay sờ đầu Khương Dĩ Nha, dịu dàng như chị gái nhà bên: “Để tiết kiệm vật tư, nhà ăn mỗi ngày sẽ cung cấp cơm trưa và cơm chiều thống nhất. Đồ  nhiều lắm, nhưng sẽ   đói.”
Ôn Hạnh Tử tiếp tục bổ sung, nhưng giọng hạ thấp một chút: “Trước khi  đến thì nhà ăn  xảy  một vụ xung đột nhỏ, đám  quản lý nhà ăn  tất cả vật tư đều   quản lý thống nhất,  thu hết đồ của chúng . Những  khác đương nhiên   , bụng  gì thì ai cũng !”
Nhà ăn ở Ân Đại là do bên ngoài thầu, ông chủ khác .
Liễu Thư   lấy   một chiếc lược, bắt đầu chải tóc cho Khương Dĩ Nha: “Cãi  đến suýt chút nữa động tay, cuối cùng vẫn là hội trưởng chủ động nhượng bộ mới  định  tình hình.”
Ôn Hạnh Tử bắt chéo chân: “Bây giờ tình hình là, đồ tiếp tế kiếm  từ bên ngoài đều thuộc về nhà ăn quản lý, nhà ăn  chịu trách nhiệm hai bữa cơm cho sinh viên và giáo viên, đồ dùng cá nhân của sinh viên và giáo viên thì  cần nộp lên.”
Khương Dĩ Nha  nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, mái tóc đen cọ  gương mặt,  ánh đèn dây tóc càng  nổi bật làn da như ngọc.
Ôn Hạnh Tử nhớ  điều gì đó,  ghé sát  gần thì thầm  tai cô: “Còn một chuyện nữa, quản lý nhà ăn là  của trưởng ban thể dục.”
Khương Dĩ Nha  nãy còn đang thắc mắc, mạt thế mới bắt đầu, tình hình cuối cùng thế nào còn  rõ,  quản lý nhà ăn  xé rách mặt với trường học ?