Mãi về , Cố Túng mới  cô gái đó tên là Khương Dĩ Nha, chính là “đàn em khóa  siêu cấp xinh  vô địch” mà   thường nhắc tới.
Anh  nghĩ đến cái  thoáng qua vội vã  lầu ký túc xá hôm đó, bản năng cảm thấy  thích.
Tại      cần  bất cứ điều gì, chỉ cần nũng nịu một chút là  thể nhận  tình yêu và sự yêu thích vô điều kiện của  khác chứ?
Màn hình điện thoại tối .
Cố Túng  hồn,   như  gì đó xui khiến mà bấm sáng màn hình  nữa.
Lần  điện thoại liền mở khóa.
Không hề cài mật khẩu, cứ thế tùy tiện phơi bày tất cả.
Điện thoại đột nhiên rung hai cái, một tin nhắn hiện lên từ phía  cùng.
Cố Túng thờ ơ liếc .
Người gửi là “Ngôi  nhỏ lấp lánh”.
Trước và  tên đều  biểu tượng mầm non màu xanh lục.
Ngớ ngẩn thật.
Bùi Tinh Hằng ngốc nghếch như  mà vẫn  c.h.ế.t ở thành phố C ?
Còn định vội vàng  về bảo vệ Khương Dĩ Nha.
Cảm thấy nhàm chán, Cố Túng đặt điện thoại xuống, để mặc nó sạc pin.
Trên màn hình vẫn  tắt, dấu chấm đỏ báo tin nhắn    ứng dụng màu xanh lục  biến mất, cùng với cả tin nhắn đó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Cố Túng đặt chiếc ba lô màu tím macaron của cô lên vị trí của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-27.html.]
Anh  , đóa hoa tơ hồng mỏng manh lớn lên trong lồng kính sẽ sống sót thế nào giữa thời kỳ tận thế tàn khốc .
Đêm khuya, ngoài bốn  trực gác, tất cả   đều  ngủ.
Có  gục  bàn,   ngủ ngay  sàn, tiếng ngáy, tiếng nghiến răng, tiếng  mê  ngớt.
Bên ngoài thỉnh thoảng  vọng đến tiếng gầm gừ nặng nề của xác sống.
Khương Dĩ Nha vốn đang dựa  bạn cùng phòng ngủ, khó khăn lắm mới   thì  bắt đầu gặp ác mộng.
Cảnh trong mơ chân thật đến mức  lúc cô tưởng đó là hiện thực.
Trong mơ,   tại  xác sống  đột nhập  nhà ăn, và trùng hợp , con đầu tiên  nhắm  cắn cô!
Cô cứ xui xẻo như  mà  nhiễm bệnh, cuối cùng biến thành xác sống     g.i.ế.c chết.
Ngay khoảnh khắc   tử vong, Khương Dĩ Nha đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Sau đó thì  tài nào ngủ   nữa.
Cơn ác mộng   rõ ràng hơn những    nhiều, thậm chí còn khiến cô nhớ  vài cơn ác mộng  quên  đây.
 điều  cũng chẳng  chuyện  lành gì.
Khương Dĩ Nha chỉ cảm thấy   lạnh toát.
Thử hỏi ai mà cứ liên tục mơ thấy  chết,  còn suýt c.h.ế.t thật như , chắc cũng  vui vẻ nổi.
Khương Dĩ Nha càng nghĩ càng sợ, để  tự dọa , cô cố gắng chuyển hướng sự chú ý.
Rồi cô phát hiện  một chuyện còn nan giải hơn – cô đói bụng. Bữa tối   nạp năng lượng từ Vệ Độ Ảnh, khiến bây giờ bụng cô đói meo.
Khương Dĩ Nha lấy áo khoác trùm kín đầu, mười mấy giây   chán nản kéo áo xuống.
Trong bóng tối, khả năng  đêm của cô dường như  hơn  một chút,  thể lờ mờ nhận  xung quanh  những ai.
Lướt qua từng gương mặt say ngủ quen thuộc hoặc xa lạ, Khương Dĩ Nha,  vốn định bụng ăn tạm thứ gì đó, phát hiện   .