“Không cần.” Cố Túng khẽ hừ một tiếng, hơi thở khẽ động đến vết thương ở ngực, đau từng cơn.
Dù sao có lạnh c.h.ế.t anh cũng không lạnh đến Vệ Độ Ảnh, người ta được chăn cấp cứu quấn kín mít rồi.
Sự chú ý của Khương Dĩ Nha vẫn còn đặt trên người Vệ Độ Ảnh, không hề chia cho Cố Túng chút nào.
Cố Túng nhìn cô lau vài vết thương lại phải sụt sịt mũi, hốc mắt nghẹn đến đỏ bừng, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c càng thêm đau.
“Đừng lau nữa, không c.h.ế.t được đâu. Vết thương của mình thì không biết xử lý, lại còn ngốc đến c.h.ế.t đi lo lắng cho người khác.” Anh giật lấy đồ trong tay cô ném sang một bên, càng nghĩ lồng n.g.ự.c càng thấy bị đè nén: "Ai bị thương em cũng đều như vậy à, mắt khóc đến mù luôn bây giờ.”
Khương Dĩ Nha cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống không, lại nhỏ giọng sụt sịt: “Anh ấy bảo vệ em.”
“Chỉ có anh ta bảo vệ em thôi sao?” Vết thương trên thái dương Cố Túng đã khô m.á.u lại bắt đầu âm ỉ đau.
Cơn đau khó chịu khiến anh bực bội nhíu mày, cũng chính vì thế mà mọi hành động tiếp theo của anh trông đều như đang cố nén sự mất kiên nhẫn.
“Lòng bàn tay mình bị rách mà không có cảm giác à? Không đau chút nào sao? Không bôi thuốc là đang đợi vết thương nhiễm trùng à?” Anh kéo tay cô qua, banh lòng bàn tay ra rồi tuôn một tràng hỏi móc mỉa, giọng chua loét đến tận trời mà bản thân lại không hề nhận ra.
“Bốp” một tiếng, tay Cố Túng bị gạt ra.
Đây là lần thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-51.html.]
Khương Dĩ Nha ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lã chã rơi xuống: “Em lại không bảo anh giúp em bôi thuốc, anh vừa đến đã nói em, em đã sợ muốn chết, buồn muốn c.h.ế.t rồi, anh còn nói em nữa, miệng anh thật xấu, em không bao giờ muốn để ý đến anh nữa…”
Cô khóc đến thương tâm, mà lại đẹp đến nao lòng.
Hơi nước mờ ảo hòa quyện nỗi sợ hãi và tủi thân, như những vì sao rơi xuống rồi vụt tắt.
Cố Túng không có ý định chọc cô khóc, trong phút chốc hoảng hốt nếm trải cảm giác bất lực.
Một người luôn có thể xử lý mọi tình huống bất ngờ một cách thành thạo, lần đầu tiên lại lóng ngóng rút ra vài tờ giấy, vò đến nhàu nhĩ mà không biết phải làm gì: “Anh… Xin lỗi, em đừng khóc nữa.”
Đến cả lời an ủi cũng có vẻ vụng về.
Khương Dĩ Nha hoàn toàn không chấp nhận, càng nói càng thấy mình có lý, chỉ thiếu điều chỉ vào mũi Cố Túng mà mắng.
Mà thực tế thì cũng không khác là bao.
Khả năng học hỏi của Cố Túng rất nhanh.
Sau khi thẳng thắn chấp nhận rằng mình đã làm sai thì nên nhận lỗi, anh liền đưa mình ra cho Khương Dĩ Nha mắng, nhân lúc cô định tranh thủ giải thích: “Là lỗi của anh, không nên dọa em. Vệ Độ Ảnh thật sự không có việc gì đâu, anh ta và anh đều đang thức tỉnh năng lực đặc biệt, với cái thể chất biến thái… à không, xuất sắc của anh ta thì không bao lâu nữa là có thể tỉnh lại thôi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Bây giờ không thể so với trước kia được, vết thương phải xử lý kịp thời, là anh chủ động bôi thuốc cho em .”
Nước mắt Khương Dĩ Nha từ từ ngừng lại, trên lông mi còn đọng những giọt lệ ướt át, cô vừa như giận dỗi lại vừa như làm duyên mà liếc Cố Túng một cái.
Giây tiếp theo, cô cảm thấy mình như bay lên trời, rồi rơi vào một vòng tay.