Vệ Độ Ảnh tỉnh   ngày hôm .
Lúc  tỉnh , những  khác vẫn còn hôn mê,  cơn sốt cao hành hạ lặp  lặp .
Cố Túng  một điều   sai, thể chất của Vệ Độ Ảnh đúng là biến thái,  thương nặng như  mà vẫn  thể thức tỉnh năng lực đặc biệt  tiên.
Ánh sáng rực rỡ   khó chịu nheo mắt , cúi đầu nghỉ vài giây mới chậm rãi chống  dậy.
Sáng nay    ngủ dậy  phát hiện bóng tối  bao trùm họ nhiều ngày cứ thế kết thúc, mặt trời  biến mất từ lâu  một  nữa xuất hiện.
“Vệ Độ Ảnh!” Giọng  trong trẻo vui tươi như nụ hoa xuân hé nở.
Vệ Độ Ảnh đột nhiên  đầu  , thiếu nữ chạy vội đến từ phía ánh sáng, từng sợi tóc bay bay phía  đều  ánh vàng bao phủ.
Nơi tầm mắt chạm đến, cả thế giới như vì một  cô mà phủ lên một lớp filter dịu dàng. Vệ Độ Ảnh  cảm giác mơ hồ  thật, còn tưởng  đang ở trong mơ.
Mãi cho đến khi thiếu nữ dừng   mặt : “Vệ Độ Ảnh,  tỉnh  ,   đói ? Còn chỗ nào  thoải mái ? Mặt trời lên  !”
“Ừm,  thấy …” Vệ Độ Ảnh vô thức đáp một câu, cứ  Khương Dĩ Nha chằm chằm  nỡ chớp mắt.
Thì  tất cả đều   là mơ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Chưa đợi hai   thêm gì nữa, bên cạnh  vang lên tiếng kinh hô.
“Trời ơi! Là quả cầu lửa!”
“A a a, ngầu thật! Đây là năng lực đặc biệt  !”
“Trời ạ,  ghen tị c.h.ế.t mất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-54.html.]
Vệ Độ Ảnh trong lúc vô thức  phóng  năng lực đặc biệt hệ hỏa.
Quả cầu lửa nhỏ  bay lơ lửng bên cạnh chủ nhân mà  ở gần Khương Dĩ Nha hơn một chút, di chuyển lên xuống, tỏa  ánh lửa rực rỡ.
Khương Dĩ Nha cảm nhận  nguồn nhiệt, cô tò mò  quả cầu lửa nhỏ.
Quả cầu lửa “phừng” một cái nở lớn ,  đó run rẩy vài cái  “bốp” một tiếng nổ tung thành pháo hoa.
Khương Dĩ Nha  nhịn   thành tiếng,  đầu  Vệ Độ Ảnh: “Năng lực của  lợi hại thật đó! Mùa đông nhất định sẽ  hữu dụng.”
Những  khác cũng hùa theo, tấm tắc khen ngợi màn trổ tài   của Vệ Độ Ảnh.
“Hu hu hu, đời   thấy!  thật sự  chứng kiến sự  đời của năng lực đặc biệt!”
“Có năng lực đặc biệt ,   chúng   thể đối đầu trực diện với xác sống!”
“Sao những  khác còn  tỉnh nhỉ,   họ đều   năng lực gì?”
Vệ Độ Ảnh   vẻ  vui như .
Những  khác  mắt  liền tản , chỉ còn  Khương Dĩ Nha như một chú ong mật nhỏ bay lượn quanh .
Nếu là  , Vệ Độ Ảnh  lẽ sẽ vui phát điên, nhưng  khi cảm nhận  năng lực đặc biệt của Khương Dĩ Nha là gì, những niềm vui và sự thích thú từng   cẩn thận cất giấu bỗng trở nên nực .
Thì  cô một chút cũng  hề thích  chút nào.
Trong  thời gian ,  sự chủ động đến gần của cô đều chỉ vì một mục đích: lấp đầy bụng.
Vệ Độ Ảnh khó chịu nhắm mắt , chỉ cảm thấy trong miệng một vị chua xót.
Khương Dĩ Nha dù ban đầu  phát hiện , thì bây giờ cũng ý thức    vui lắm, vì thế  điều mà ngừng “ăn”: "Vậy  ăn cơm  nhé, em  đây."