Lặng lẽ ợ một cái, Khương Dĩ Nha quyết định nhanh chóng đuổi Cố Túng đi.
“Đi ăn vụng à?” Thấy cô chạy chậm về phía mình, Cố Túng khóe môi khẽ nhếch, tùy ý trêu chọc một câu.
Bị nói trúng tim đen, Khương Dĩ Nha thoáng chột dạ: “Anh tìm em có việc gì? Nói nhanh lên rồi em còn phải về.”
Cố Túng đưa tay vén lại lọn tóc bay loạn bên tai cô: “Sắp quá trưa rồi, em không đói sao? Không biết muốn ăn cơm à?”
“Vừa mới ăn cùng mọi người rồi.” Khương Dĩ Nha hiểu rõ mà giả vờ ngốc nghếch, nhìn trái nhìn phải: "Anh tìm em không có việc gì khác thì em đi đây nhé.”
Nói rồi cô định chuồn đi.
“Đương nhiên là có chuyện.” Khóe miệng Cố Túng cong lên thêm, nhưng lại không có chút ý cười nào, anh duỗi tay kéo cô lại.
Thái độ qua loa như vậy, ánh mắt cũng không còn nồng nhiệt như trước.
Nếu còn không nhìn ra điều bất thường, thì anh mới thực sự ngốc.
“Trên người em bị bẩn rồi.” Cố Túng chỉ vào sau cổ áo cô.
Khương Dĩ Nha lập tức trợn tròn mắt, quay đầu duỗi tay định sờ: “Không… không có đâu nhỉ?”
“Em không nhìn thấy đâu, để anh phủi sạch giúp em.” Cố Túng ngăn tay cô lại, cánh tay vòng ra sau cổ cô, cúi người xuống.
Mùi hương lại một lần nữa xộc vào mũi, nhưng Khương Dĩ Nha thật sự ăn không nổi: “Anh… nhanh lên.”
“Nhanh thôi, đi đâu “ăn vụng” thế? Sao lại dính bẩn như vậy?” Cố Túng thờ ơ hỏi han, đầu ngón tay vuốt ve qua lại trên cổ áo sạch sẽ của cô.
Nếu không phải chắc chắn Cố Túng thức tỉnh năng lực hệ tinh thần, Khương Dĩ Nha còn tưởng năng lực của anh là thuật đọc tâm.
“Không có mà…” Khương Dĩ Nha vô thức nắm lấy vạt áo anh, như một con thú nhỏ cứ ngửi tới ngửi lui trên người anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-66.html.]
Càng thơm!
“Ừm, chỗ này vẫn còn hơi bẩn.” Cố Túng lại lấy cớ đến gần hơn một chút, chóp mũi cố ý vô tình cọ qua tóc mai cô, như đang lén hít mùi mèo.
Khương Dĩ Nha rụt rụt cổ, nhưng cảm giác ngứa không hề biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cho em ăn một miếng được không?” Cô từ bỏ chống cự, thuận thế níu lấy Cố Túng, cằm gác lên vai anh, nằm bẹp dí như một chiếc bánh mèo.
“Chỉ một miếng thôi.” Cố Túng lạnh lùng đến mức tính toán chi li.
“Anh đừng keo kiệt như vậy chứ…” Khương Dĩ Nha làm nũng, hoàn toàn không nhận ra đối phương một chút cũng không có ý định đẩy cô ra.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Mãi cho đến khi hoàn toàn ăn no căng bụng, Khương Dĩ Nha mới buông Cố Túng ra.
“Em phải về đây!” Cô không cho Cố Túng bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, ăn xong là chạy.
Thật sự không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu không cô sợ mình sẽ trở thành người có năng lực đặc biệt đầu tiên bị no đến chết.
Lần này Cố Túng không ngăn cô lại.
Chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng cô rồi nhíu mày, hiếm khi lộ ra vẻ bối rối.
Chẳng lẽ anh đã đoán sai?
Cô chỉ vì không muốn bị người khác nhìn thấy nên mới vội vàng rời đi sao?
…
Khương Dĩ Nha trở lại bên cạnh bạn cùng phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Đi ăn cơm về đấy à? Sao mà mệt thế?” Liễu Thư thấy vậy quan tâm hỏi một câu.
Ôn Hạnh Tử vẫn chưa biết Khương Dĩ Nha “ăn” rốt cuộc là “cơm” gì, lập tức tò mò nhìn qua.