Người nào đánh thắng mới được nói chuyện với cô.
Cùng lắm thì lát nữa, cô lại đi dỗ dành người thua cuộc.
Vệ Độ Ảnh không có chút ý định nhường nhịn nào: “Tôi trước.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Có một số chuyện không phân biệt trước sau đâu.” Cố Túng đẩy nhẹ gọng kính, lời nói có ẩn ý: “Những gì tôi muốn nói không có gì phải giấu giếm cả, anh muốn nghe thì có thể ở lại nghe cùng.”
Nghe xong thì nên biết điều mà biến đi cho xa.
Khương Dĩ Nha theo bản năng cảm thấy không thể để Cố Túng mở miệng, nhưng cô đã không kịp ngăn cản.
“Khoảng thời gian ít ỏi vừa rồi chắc chắn em chưa ăn no, nếu sợ bị người khác nhìn thấy, đồn thổi những lời không hay, anh có một cách có thể giải quyết.” Đoạn lời này Cố Túng không biết đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu bao nhiêu lần: "Chỉ cần chúng ta danh chính ngôn thuận, em có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, yên tâm hưởng thụ.”
Vẻ mặt Vệ Độ Ảnh lập tức thay đổi.
“Em vừa rồi không ăn no sao?”
“Anh không có ý từ chối em đâu.”
“Không cần lần sau, bây giờ cũng được mà.”
Khương Dĩ Nha: “Không… không phải…”
Trọng tâm hình như hoàn toàn sai lệch rồi?
Vệ Độ Ảnh nghe cô từ chối, đôi tai chó vô hình trên đầu cũng cụp xuống: “Em không thích sao?”
Khương Dĩ Nha: “…Thích.” Ai mà có thể từ chối một chú chó săn nhỏ chứ!
Đôi mắt Vệ Độ Ảnh lại sáng lên, chiếc đuôi chó vô hình phía sau vẫy qua vẫy lại: “Vậy bây giờ em muốn…”
“Cô ấy không muốn.” Cố Túng mặt đen lại ngắt lời Vệ Độ Ảnh: "Vệ Độ Ảnh, cậu chỉ cần có chút tự giác của người đến chen ngang vào cuộc hẹn của người khác, thì nên mang theo chút tự trọng ít ỏi còn lại mà biến đi cho nhanh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-68.html.]
Chỉ thiếu điều chỉ vào mũi Vệ Độ Ảnh mà mắng anh là kẻ thứ ba!
Cố Túng nào còn không biết, mình chỉ lơ là mười phút mà đã bị kẻ khác nhanh chân hơn một bước lẻn vào nhà rồi.
“Có một số việc không phân biệt trước sau.” Vệ Độ Ảnh đem lời Cố Túng nói trả lại cho anh.
Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Khương Dĩ Nha lộ rõ vẻ mất mát không hề che giấu.
Thì ra anh chỉ là người được chọn.
Cố Túng thấy hai người vẫn còn liếc mắt đưa tình, tức đến mức muốn xoay người bỏ đi.
Nhưng anh đã nhịn xuống.
“Khương Dĩ Nha, em không có gì muốn giải thích sao?” Cố Túng cười một cách cực kỳ nguy hiểm.
Khương Dĩ Nha không muốn giải thích.
Khương Dĩ Nha chỉ muốn “ăn cơm” thôi thì có gì sai chứ?
Ai ăn cơm mà chỉ ăn một nhà bao giờ!
“Thật ra em cũng có nỗi khổ tâm mà.” Khương Dĩ Nha vẻ mặt oan ức.
Cố Túng nhìn cô bịa chuyện.
“Hương vị của các anh sẽ thay đổi dựa trên nhiều yếu tố khác nhau, em… không chắc chắn lắm ai hợp khẩu vị hơn một chút, nhỡ đâu hôm nay không ăn được… thì chẳng phải là em sẽ bị đói sao?” Khương Dĩ Nha cảm giác như chỉ số thông minh cả đời này của mình đều dùng hết rồi.
Vệ Độ Ảnh không chút do dự: “Em cần thì anh lúc nào cũng có mặt, không cần thì… cũng không sao.”
Cố Túng không hé răng.
Khương Dĩ Nha cẩn thận nhìn sắc mặt anh.
Thấy anh không có ý định truy cứu đến cùng, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Túng thu hết những hành động nhỏ nhặt của cô vào mắt, mọi tâm tư tính toán cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.