Đương nhiên, chuyện này không có phần của Cố Túng.
Vệ Độ Ảnh lại một lần nữa dứt khoát từ chối ba đội kia.
Bọn họ trong lòng dù có thất vọng đến mấy cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ nói vài lời chúc phúc cho nhau.
Chỉ có một đội trong số đó, còn chưa đi xa đã không kìm được mà nhỏ giọng làu bàu.
“Ai bảo đội người ta có em gái xinh đẹp chứ? Coi thường mình quá mà.”
“Chưa thấy ai ngốc như vậy, chúng ta cho hắn bao nhiêu lợi ích như thế mà không thèm ngó tới, cứ nhất quyết đ.â.m đầu vào để người ta lợi dụng.”
“Đúng đó, thật sự cho rằng bản thân hắn lợi hại lắm sao?”
“Con gái ngoắc ngoắc ngón tay là đã cuống cuồng dâng đến tận cửa, mang theo một kẻ phiền phức lên đường, đến lúc đó c.h.ế.t thế nào cũng không biết.”
Thế nhưng bọn họ quên mất, ở đây phần lớn mọi người đều đã thức tỉnh năng lực đặc biệt, thính lực tự nhiên cũng được nâng cao theo.
Trong phút chốc, vẻ mặt mọi người đều khác nhau.
Thậm chí có người còn lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
Chua loét thật đấy…
Nhưng chẳng phải là đang ghen tị vì Khương Dĩ Nha chỉ cần nói một câu là có thể nhận được sự bảo vệ của Vệ Độ Ảnh sao?
Liễu Thư và Ôn Hạnh Tử đứng phía sau Khương Dĩ Nha vừa xắn tay áo lên định chửi lại thì không ngờ Vệ Độ Ảnh đã ra tay trước một bước.
Quả cầu lửa rực cháy chặn đường của nhóm người kia.
Mấy người vừa mới ăn nói không lựa lời lập tức sắc mặt sa sầm xuống.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Vệ Độ Ảnh, mày có ý gì?”
“Xin lỗi.” Vệ Độ Ảnh khí thế áp đảo, không chút che giấu vẻ công kích.
Mấy người kia cứng cổ không chịu cúi đầu: “Bọn tao có nói sai đâu, mày chính là đồ hạ tiện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-70.html.]
Đôi mắt đen của Vệ Độ Ảnh trĩu nặng: “Cho dù là lợi dụng, thì đó cũng chứng minh tao có giá trị để bị lợi dụng, còn các người…”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt thờ ơ lướt qua mấy người đó.
“Các người đến cả giá trị còn không có.”
Những người khác: “…”
Rốt cuộc tại sao lại có người có thể mặt không chút biểu cảm mà nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy chứ!
Mấy người bị chế giễu cảm thấy nhói lòng: “Chẳng phải mày muốn xin lỗi sao, xin lỗi, được chưa?”
Vệ Độ Ảnh: “Không phải với tôi.”
Mấy người kia lại sững sờ, sau đó mới phản ứng lại.
Hóa ra Vệ Độ Ảnh làm rùm beng như vậy là muốn bọn họ xin lỗi Khương Dĩ Nha à?
Chỉ vì bọn họ nói câu “kẻ phiền phức”?
Vệ Độ Ảnh điên rồi sao!
Vệ Độ Ảnh xem đã hiểu biểu cảm của họ, dùng giọng trần thuật nói: “Khương Dĩ Nha sẽ sống rất tốt trong thời tận thế, sống lâu trăm tuổi.”
Khương Dĩ Nha, người được rất nhiều người yêu thương, trước nay đều không phải là kẻ phiền phức.
Mấy người kia đành phải căng da đầu xin lỗi Khương Dĩ Nha.
Khương Dĩ Nha nhỏ giọng hừ hừ, không thèm liếc nhìn bọn họ nửa con mắt.
“Biến.” Lúc này Vệ Độ Ảnh mới thu hồi quả cầu lửa, đôi môi mỏng lạnh lùng thốt ra một chữ.
Mấy người kia lập tức thảm hại rời đi.
Khương Dĩ Nha không muốn lãng phí thời gian vào những người không liên quan.
Cô và Ôn Hạnh Tử đang cùng Liễu Thư nói lời từ biệt cuối cùng.
Liễu Thư phải về thành phố X tìm cha mẹ mình, đồng hành cùng cô ấy còn có một bạn nữ khác.