Cô sắp sợ c.h.ế.t khiếp rồi.
Sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ cần cử động nhẹ là mang theo cái lạnh thấu xương. Lúc mi mắt run run, nước mắt vô thức lăn khỏi khóe mắt, mang một vẻ đẹp mong manh, tan vỡ.
Vệ Độ Ảnh cũng không thể từ chối dù chỉ một chút.
Chú chó lớn ngậm con thỏ con đang run bần bật lên người mình, đặt lên chiếc bụng ấm áp dễ chịu, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho nó, thỉnh thoảng lại dùng chóp mũi khẽ chạm một cái.
Sự an ủi của anh trầm lặng, không một tiếng động, sẽ không nói những lời quá tốt đẹp.
Nhưng Khương Dĩ Nha lại từ từ bình tĩnh lại trong sự vỗ về của anh.
Bất kể là lòng bàn tay rộng lớn đang nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, hay là nhịp tim trầm ổn, mạnh mẽ, đều khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Xe lại một lần nữa khởi động, số lần Cố Túng nhìn kính chiếu hậu tăng lên.
Chỉ tiếc là Khương Dĩ Nha hoàn toàn không chú ý tới, quãng đường sau đó cô đều dựa vào vai Vệ Độ Ảnh, cả người rũ rượi.
Đến cửa siêu thị, người ở hai chiếc xe sau không nói một lời nhảy xuống xe bắt đầu giải quyết xác sống.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng và im lặng, dáng vẻ được huấn luyện bài bản, nhìn thế nào cũng không giống như vừa mới lập đội.
Ôn Hạnh Tử bảo Khương Dĩ Nha ngồi yên trong xe, còn mình thì đi xuống theo.
Cô không hề giấu nghề, năng lực đặc biệt hệ kim biến thành vô số mũi kim thép đ.â.m xuyên qua đầu xác sống.
Trong nháy mắt, một đám lớn xác sống đã ngã xuống đất, ngay cả vài con lẻ tẻ ở xa cũng không tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-73.html.]
Có người không nhịn được khẽ huýt sáo một tiếng: “Lợi hại thật.”
Ôn Hạnh Tử cũng không hề đắc ý, chỉ khiêm tốn cười cười: “Quá khen rồi.”
Mãi cho đến khi dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ xác sống bên trong siêu thị, Ôn Hạnh Tử mới gõ vào cửa sổ chiếc xe đầu tiên.
“Đi thôi, đi dạo siêu thị mà “trẫm” đã đánh chiếm vì nàng nào!” Ôn Hạnh Tử nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh lẽo của Khương Dĩ Nha, nở một nụ cười rạng rỡ.
Khương Dĩ Nha cũng cười theo, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt cuối cùng cũng có chút sắc hồng.
Cô khoác lấy cánh tay Ôn Hạnh Tử, vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ sẽ cố gắng thích nghi, rất nhanh sẽ không sợ nữa đâu.” Cũng sẽ không bị ác mộng dọa khóc nữa.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Ôn Hạnh Tử xoa xoa đầu cô: “Được, chúng ta từ từ thôi.”
Vệ Độ Ảnh và Cố Túng đi sau hai người một bước, một cách kỳ lạ mà đi song song với nhau.
“Chúng tôi sẽ không đi cùng các người đâu, nên không cần tốn nhiều tâm tư.” Vệ Độ Ảnh mắt nhìn thẳng, rìu cứu hỏa cắm nghiêng trên ba lô, một thân đồ đen lạnh lùng.
Cố Túng không hề tỏ ra xấu hổ khi bị vạch trần tâm tư: “Những lời này của anh lừa người khác thì còn được, chứ “ăn cơm” ấy mà… có ai lại ngày nào cũng chỉ đến một quán không?”
Ánh mắt Vệ Độ Ảnh không tự chủ được mà lướt qua những người khác trong đội Cố Túng.
Đẹp trai, năng động, rắn rỏi, ngượng ngùng…
Chẳng phải là cả một con phố đồ ăn vặt sao?
Sắc mặt Vệ Độ Ảnh lập tức sa sầm lại, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Cố Túng.
Cố Túng biết anh hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích.
Vệ Độ Ảnh có thêm vài phần không chắc chắn, nhưng lại nghĩ đến tối hôm qua Khương Dĩ Nha chỉ tìm một mình mình, lập tức lời nói cũng cứng rắn hơn vài phần: “Cơm bên ngoài có ngon đến mấy thì thế nào, người ta cuối cùng vẫn phải về nhà ăn cơm.”