Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-06-12 03:12:04
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, mấy người đã tiến vào siêu thị.

Vệ Độ Ảnh và Cố Túng không nói chuyện nữa, hai người đi về hai phía của Khương Dĩ Nha.

Kệ hàng trong siêu thị rực rỡ đủ màu sắc, tuy rằng đã bị dọn đi có chút hỗn độn, nhưng số vật tư còn lại vẫn rất nhiều.

Điều này khiến tất cả mọi người đều nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

“Vận may của chúng ta siêu tốt, xác sống cũng không nhiều, giải quyết một cách nhẹ nhàng.” Cậu bạn mặt búng ra sữa đi tới, lúc cười lên trên mặt còn có má lúm đồng tiền.

Vệ Độ Ảnh liếc nhìn anh thêm một cái, khóe môi mím chặt.

Cậu bạn mặt búng ra sữa không hiểu sao lại cảm nhận được một tia địch ý.

Cố Túng nhìn quanh bốn phía: “Đã kiểm tra cả chưa?”

Một thành viên khác trong đội gật đầu: “Rồi ạ, cửa đều đã đóng lại, các góc và phòng kho cũng không có vấn đề gì.”

Mọi người đã nhấp nhổm không yên, muốn bắt đầu tranh giành vật tư.

Cố Túng lại đột nhiên nhìn về một hướng nào đó, đôi mắt biến thành màu vàng kim: “Có người.”

Mọi người trong tiểu đội nhao nhao tiến vào trạng thái đề phòng, Vệ Độ Ảnh và Ôn Hạnh Tử cũng lập tức che chắn Khương Dĩ Nha ở sau lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-74.html.]

Phía sau một dãy kệ hàng lớn nối tiếp nhau cao đến tận trần nhà, một đội khác từ từ đi ra.

Cũng không biết họ đã đứng ở đó bao lâu mà không hề bị phát hiện.

“Đừng căng thẳng… chúng tôi không có ác ý.” Người đàn ông dẫn đầu mặc chiếc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, giơ hai tay lên ý bảo mình không có bất kỳ sự nguy hiểm nào.

Cậu bạn mặt búng ra sữa ngưng tụ một mũi tên nước trong tay, nhắm thẳng vào anh ta: “Từ từ đi ra, không được lộn xộn.”

“Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi đều là người tốt.” Anh chàng mặc áo sơ mi hoa lập tức liên tục đảm bảo, trên mặt nở nụ cười thân thiện: "Nếu chúng tôi muốn đánh lén các người, thì lúc các người vừa vào đã có thể ra tay rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ chứ? Mọi người đều đến để tìm vật tư, chúng ta dĩ hòa vi quý.”

Phía sau anh ta còn có ba người, hai nam một nữ.

Tuổi tác của cả bốn người đều không lớn, khoảng ba mươi mấy tuổi.

Khương Dĩ Nha nhìn thấy trong đội của đối phương có nữ sinh, cũng được bảo vệ ở phía sau cùng, liền thoáng thả lỏng một chút.

Ôn Hạnh Tử thì vẫn dùng ánh mắt sắc bén lướt qua lướt lại trên người bốn người kia. Cô đã gặp qua rất nhiều người, bề ngoài thì ra vẻ hiền lành thân thiện, nhưng sau lưng không biết có thể làm ra bao nhiêu chuyện độc ác, nham hiểm.

Đề phòng hơn một chút thì không bao giờ sai.

Cố Túng cũng không hoàn toàn tin lời đối phương nói.

Ai biết được có phải vì bên mình đông người hơn, lại có năng lực đặc biệt, nên mới khiến đối phương có chút e dè thì sao?

Bất quá, vẻ mặt anh vẫn là một bộ diễn xuất hào hoa phong nhã, đưa tay ấn xuống vũ khí trong tay người bên cạnh: “Chúng tôi cũng chỉ lo lắng có người giở trò nên mới tương đối căng thẳng. Bây giờ ai cũng sống không dễ dàng gì, nếu đã vậy thì chúng ta mỗi người tự đi tìm thứ mình cần, không can thiệp vào chuyện của nhau, thấy thế nào?”

Anh chàng mặc áo sơ mi hoa lập tức gật đầu: “Được được được, vậy chúng tôi đi trước một bước.”

Loading...