Vệ Độ Ảnh bước lên trước nhặt chiếc ba lô lên, xác nhận đó đúng là của Khương Dĩ Nha. Mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên, không giống bị cướp đi, mà giống như trong lúc hoảng loạn đã không kịp mang theo.
Có lẽ cô ấy đã chạy thoát đến một nơi khác.
Nhưng vết m.á.u trên ba lô khiến Vệ Độ Ảnh không thể không nghĩ đến những khả năng tồi tệ hơn.
“Biết đâu cô ấy đang ở gần đây thôi.” Cố Túng nắm lấy đầu kia của chiếc ba lô, cẩn thận xem xét.
“Bốp!” – một cú đ.ấ.m gió rít thẳng vào mặt anh. Vệ Độ Ảnh đã vung nắm đấm.
“Nếu không phải tại anh, chúng ta đã không đời nào đến cái siêu thị đó.” Vệ Độ Ảnh gầm gừ như một con sói điên, hốc mắt đỏ ngầu.
Họ đã lên kế hoạch rõ ràng, đến thành phố S tìm người nhà của Khương Dĩ Nha, sau đó sẽ đến căn cứ an toàn.
Vậy mà Cố Túng lại cứ muốn xen ngang!
Bây giờ Khương Dĩ Nha sống c.h.ế.t không rõ…
Cố Túng bị đánh lệch cả đầu, chiếc kính gọng vàng trượt xuống bên má.
Anh không đánh trả, chỉ nhẹ nhàng đẩy gọng kính về vị trí cũ: “Tôi không muốn cãi nhau với anh. Bây giờ tìm được người mới là quan trọng nhất.”
Vệ Độ Ảnh không thèm nhìn anh lấy một lần, quay người bước ra khỏi quán cà phê.
Ôn Hạnh Tử nhìn Cố Túng một lát, cuối cùng vẫn quyết định đuổi theo Vệ Độ Ảnh.
Cô không chắc Cố Túng có tiếp tục tìm Khương Dĩ Nha hay không, nhưng Vệ Độ Ảnh thì chắc chắn sẽ tìm.
Khi hai người rời đi, cả đội chìm vào im lặng. Một lúc sau, cậu bạn mặt búng ra sữa mới rụt rè lên tiếng: “Anh Cố… chúng ta có tiếp tục tìm không ạ?”
Cố Túng lắc đầu: “Các cậu quay lại siêu thị lấy hết đồ đạc, sau đó cứ theo kế hoạch mà đi tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-85.html.]
“Vậy… vậy còn anh?” Cậu bé hỏi lại.
“Đợi tôi tìm được người sẽ hội hợp với các cậu sau.” Lời nói cứ thế buột miệng thốt ra, ngay cả chính Cố Túng cũng có chút ngạc nhiên.
Dường như đây không phải là lần đầu tiên anh thay đổi kế hoạch vì Khương Dĩ Nha.
Cậu bạn mặt búng ra sữa và mấy người khác nhìn nhau, rồi cùng đưa ra quyết định: “Bọn em muốn đi theo anh Cố, đi đâu cũng được ạ!”
…
Trong khi đó, ở phía của Khương Dĩ Nha.
Cô đang ngồi trên ghế phụ của một chiếc siêu xe màu cam vàng.
Tiếng động cơ gầm rú đã thu hút vô số xác sống, nhưng người lái xe lại chẳng có chút lo lắng nào.
Anh không hề sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra rất hưởng thụ cảm giác bị truy đuổi điên cuồng này.
Khương Dĩ Nha bám chặt vào tay vịn, giọng run rẩy: “Em muốn xuống xe!”
“Khó lắm.” Người lái xe quay đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa quyến rũ và phóng đãng.
Anh chính là Việt Ý, cậu bạn thân của Bùi Tinh Hằng.
“Là Bùi Tinh Hằng sống c.h.ế.t cầu xin, anh mới miễn cưỡng đến đây tìm em đấy.” Việt Ý cười với cô, vẻ ngoài đẹp đến nao lòng, tựa như một yêu tinh câu hồn người khác: “Vừa rồi anh đã cứu em, nên bây giờ em không có tư cách từ chối.”
Khương Dĩ Nha tức đến không muốn nói chuyện, quay mặt đi không thèm nhìn cái vẻ đáng ghét của anh.
Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ?
Việt Ý cũng chẳng bận tâm, gió táp vào mặt thổi tung cổ chiếc áo sơ mi lòe loẹt của anh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Anh lấy ra hai viên tinh hạch từ trong túi, ném cho Khương Dĩ Nha, rồi liếc nhìn Tạ Chu qua gương chiếu hậu: “Giữ cho kỹ vào, đây là toàn bộ gia tài của chúng ta đấy.”