Thời gian quay ngược lại một chút.
Khương Dĩ Nha và Tạ Chu đang trốn trong quán cà phê.
Cô không bao giờ ngờ được rằng thứ tìm thấy mình đầu tiên lại là một con xác sống.
Mà còn là một con xác sống biến dị gớm ghiếc và xấu xí đến vậy.
Lối ra đã bị kẻ dung hợp chặn kín, Khương Dĩ Nha hết cách, đành phải kéo Tạ Chu chạy vào sâu bên trong.
Nhưng quán cà phê thì chỉ có bấy nhiêu diện tích.
Thấy sắp bị phát hiện, Khương Dĩ Nha đánh liều, kéo Tạ Chu trốn xuống gầm quầy, cố gắng cuộn tròn người hết mức có thể, chỉ mong sao không bị phát hiện.
Điều duy nhất đáng mừng là cậu bé rất ngoan, không hề gây ra tiếng động nào, bảo gì làm nấy.
Khương Dĩ Nha một tay bịt miệng mình, tay kia được Tạ Chu nắm chặt.
Dị năng của Tạ Chu hoàn toàn có thể giúp cậu bé thoát thân, nhưng cậu đã không làm vậy.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Bàn tay non nớt của cậu bé siết chặt lấy tay Khương Dĩ Nha không buông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm, bất ngờ lại thoáng hiện vẻ buồn rầu.
Dị năng của cậu hết rồi.
Không có cách nào giấu cả cô đi được.
Tiếng thở khò khè nặng nề của kẻ dung hợp đã xuất hiện ngay trên đầu họ.
Khương Dĩ Nha sợ đến mức nín thở.
Đáng tiếc, ông trời đã không nghe thấy lời cầu nguyện của cô. Kẻ dung hợp đột ngột nhảy từ trên quầy xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-86.html.]
“A!” Khương Dĩ Nha hét lên một tiếng thất thanh, trái tim gần như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực.
Kẻ dung hợp phát ra tiếng kêu phấn khích, cả hai cặp mắt đỏ như m.á.u đồng thời nhìn chằm chằm vào Khương Dĩ Nha, một sự thèm thuồng không hề che giấu, thậm chí còn phớt lờ cả Tạ Chu bên cạnh.
Khương Dĩ Nha sợ hãi co rúm người lại.
Nước dãi tanh hôi của kẻ dung hợp nhỏ giọt xuống ngay trước mũi giày cô. Cơ thể nó thậm chí còn đang co giật vì phấn khích trước bữa ăn và sự dung hợp sắp tới!
Trong phút hoảng hốt, cảnh tượng này trùng khớp với cơn ác mộng của cô.
Cô như bị mắc kẹt trong lời nguyền của số phận, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Khương Dĩ Nha tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngay khoảnh khắc kẻ dung hợp sắp cắn vào người cô, một cơn cuồng phong đột ngột nổi lên!
Tiếng gió gào thét át cả tiếng gầm của xác sống. Giấy vụn trong quán bị cuốn lên không trung, phát ra tiếng “xào xạc” dữ dội.
Khương Dĩ Nha run rẩy mở mắt ra, tầm nhìn xuyên qua những lọn tóc bay rối, liền thấy cả hai cái đầu của con xác sống đồng loạt bị lưỡi d.a.o gió cắt nát.
Chưa dừng lại ở đó, một lưỡi d.a.o gió lớn hơn, mạnh hơn nữa c.h.é.m dọc xuống, xẻ đôi cơ thể kẻ dung hợp!
Sức mạnh của cơn gió vẫn chưa dừng lại.
Khương Dĩ Nha không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể mặc cho nó ập về phía mình.
Chỉ là, cơn đau như dự đoán đã không xuất hiện. Khi ngọn gió chạm đến gò má cô, nó đột nhiên trở nên dịu dàng, tựa như cái vuốt ve của người tình, cuốn đi giọt nước mắt nơi khóe mi cô.
Hai giây sau, xác của kẻ dung hợp mềm oặt đổ gục sang hai bên.
Hồi lâu sau, Khương Dĩ Nha mới dùng cả tay cả chân bò ra từ sau quầy.
Cô còn chưa đứng vững đã bị một người bế thốc lên theo kiểu công chúa.
“Xem anh nhặt được gì này?” Việt Ý bế Khương Dĩ Nha lên, nhún nhẹ một cái. Khoảnh khắc chạm vào cô, trong đôi mắt đẹp đến phi giới tính của anh lóe lên một tia kinh ngạc, rồi ngay lập tức biến thành một nụ cười phóng khoáng.