Tạ Chu cũng bò ra từ sau quầy, thấy cô bị người khác giành mất, cậu bé lạch bạch chạy theo, níu lấy ống quần cô.
“Việt Ý?” Cơ thể Khương Dĩ Nha lơ lửng giữa không trung, cô ngây người ra một lúc, thậm chí còn quên cả hương thơm ngọt ngào đang len lỏi vào cơ thể: "Sao anh lại ở đây?”
“Đương nhiên là lặn lội ngàn dặm đến cứu em rồi.” Việt Ý bế cô đi ra khỏi quán cà phê, những con xác sống nghe thấy động tĩnh đang cà nhắc kéo đến đều bị lưỡi d.a.o gió của anh c.h.é.m bay đầu: "Nhóc con này là ai vậy?”
“… Con trai em.” Khương Dĩ Nha giãy giụa đòi xuống đất: "Anh mau thả em xuống!”
“Muốn lừa anh thì cũng phải tìm lý do nào hợp lý hơn chứ?” Việt Ý không hề có ý định thả cô xuống: "Anh với Bùi Tinh Hằng ra ngoài thi đấu mới có mấy ngày, một mình em mà sinh được đứa con lớn thế này à?”
Khương Dĩ Nha luôn cảm thấy lời nói của anh có gì đó kỳ quặc, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy chiếc xe thể thao màu cam vàng lòe loẹt kia. Giữa con phố xám xịt, nó là thứ nổi bật nhất, cũng giống như chủ nhân của nó vậy.
Sau khi đặt cô gái nhẹ bẫng vào ghế phụ, Việt Ý không đứng thẳng dậy ngay mà một tay chống lên thành ghế, cúi người lướt qua cô để kéo dây an toàn.
Hương hoa cam theo làn gió dịu nhẹ ập đến, như thể mùa xuân đã đến trong phút chốc.
Khương Dĩ Nha lén hít thêm một hơi, sự chú ý cũng chuyển sang người Việt Ý.
Trái ngược với gương mặt hoang dại, hoàn mỹ đến cực điểm của anh, quần áo lại ăn mặc luộm thuộm, tùy tiện như thể vừa mới chui ra từ trong chăn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Rõ ràng cùng là áo sơ mi hoa hòe loẹt, nhưng Việt Ý lại toát lên một vẻ sang trọng lạ thường.
“Cạch” một tiếng, dây an toàn đã được cài vào khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-87.html.]
Việt Ý nhướng đuôi mắt nhìn về phía Khương Dĩ Nha: “Nhìn anh chằm chằm không chớp mắt thế kia, có phải đã bị màn anh hùng cứu mỹ nhân của anh làm cho cảm động rồi không?”
Không uổng công anh đã cố tình tìm một nơi để tắm rửa thay quần áo, còn xịt cả nước hoa trước khi đến đây.
“Giá như anh là người câm thì tốt biết mấy.” Khương Dĩ Nha lập tức thoát khỏi sự cám dỗ của nhan sắc.
Trời mới biết ở góc độ vừa rồi Việt Ý quyến rũ đến mức nào.
Hàng mi dài và cong vút mang theo vẻ quyến rũ, đôi môi màu hồng anh đào nhếch lên một đường cong kiêu ngạo, giống như một con chim xinh đẹp đang hờ hững rũ bộ lông lộng lẫy của mình.
Việt Ý vòng sang phía bên kia xe, sải chân dài một cái đã ngồi vào trong: “Khó lắm, thiếu cái miệng này của anh, tương lai của em sẽ bớt đi nhiều niềm vui đấy.”
Khương Dĩ Nha quay đầu đi không thèm đáp lại.
Tạ Chu không biết từ lúc nào cũng đã tự trèo lên ghế sau, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Việt Ý liếc nhìn cậu bé một cái, không nói gì.
Nhấn ga, chiếc xe thể thao màu vàng cam như một tia chớp lao vút đi.
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Hai viên tinh hạch màu đỏ trên đầu ngón tay trắng nõn của Khương Dĩ Nha hồng đến mức yêu diễm.
Cô biết đây là thứ gì, Hạnh Tử trước đó đã nói với các cô rồi, cho nên cô không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào mà cất ngay viên tinh hạch vào túi.