Khương Dĩ Nha vốn đã rất ghét những gã đàn ông không biết tự trọng lại phóng đãng, nên không có chút thiện cảm nào với Việt Ý.
Thêm vào việc Việt Ý luôn sau lưng xúi giục Bùi Tinh Hằng chia tay cô, cô lại càng không thích đối phương hơn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Nói trước nhé, qua giao lộ kia thì thả em xuống xe.” Khương Dĩ Nha áp mặt vào cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như dán chặt lên đó: "Hoặc là anh lái xe đưa em quay lại, vứt em ở siêu thị cũng được.”
“Em mơ đi.” Việt Ý không chút che giấu mà vạch trần những mưu tính nhỏ nhen của Khương Dĩ Nha, khẽ cười thành tiếng: "Anh đây không vì em mà phá vỡ nguyên tắc của mình đâu. Làm một cái gánh nặng nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.”
“Anh là đang đưa em về nhà miễn phí đó, thời buổi này làm gì có chuyện tốt như vậy? Em đừng có được hời rồi còn làm cao.”
…
Siêu xe chính là một con hổ uống xăng, sau khi lên đường cao tốc không bao lâu, lượng xăng đã sắp cạn kiệt.
Cũng may khu dịch vụ và trạm xăng ở ngay cách đó không xa.
Drift một cái rồi dừng xe lại, Việt Ý hất hất cằm về phía khu dịch vụ: “Vật tư chẳng phải là có ngay đó sao?”
Khương Dĩ Nha sững sờ trước câu nói không đầu không đuôi của anh.
Phản ứng một lúc mới hiểu ra.
Một câu nói bâng quơ của cô mà anh lại nhớ đến tận bây giờ sao?
Bên cạnh, Việt Ý đã đi trước một bước xuống xe. Gió mạnh lại nổi lên, mười mấy con xác sống thường đang lảng vảng ở cửa khu dịch vụ bị lưỡi đao gió g.i.ế.c chết.
Việt Ý lại một mình tiến vào khu dịch vụ, kiểm tra toàn bộ bên trong một lượt, xác định không còn xác sống còn sót lại mới đi ra.
Vòng sang bên kia xe, Việt Ý kéo cửa xe ra, nửa người dựa vào đó, vươn một tay qua: "Ra đây đi, đại tiểu thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-89.html.]
Khương Dĩ Nha do dự một giây, tránh tay anh, ngược lại nắm lấy tay Tạ Chu đã tự mình bò xuống xe.
“Vẫn còn giận à?” Việt Ý hơi nhướng mày, hoàn toàn không để ý mà đóng cửa xe lại: "Anh qua bên cạnh tiếp xăng cho xe, khu dịch vụ không còn xác sống nữa đâu, em cứ ở yên bên trong đừng chạy lung tung, có việc gì thì gọi anh.”
Khương Dĩ Nha gật đầu.
Chờ cô đi rồi, bàn tay đặt trên xe của Việt Ý hơi siết chặt lại.
Nhìn thấy họ tiến vào xong, một chiếc SUV đậu gần đó mới mở cửa xe.
Năm người trông như dân văn phòng bước xuống, ba nam hai nữ.
Họ không tiến lên ngay mà dè dặt đến gần vài bước, thấy Việt Ý cũng không để ý đến mình, lúc này mới nhẹ nhàng đi theo phía sau, tiến gần đến khu dịch vụ.
Khương Dĩ Nha dắt Tạ Chu đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi và cửa hàng đặc sản.
“Em tên là gì?” Cô đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết tên cậu bé.
Tạ Chu dùng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm cô, chậm rãi chớp hai cái: “Tạ, Chu.”
“Tạ Chu à, Chu trong "thuyền nhỏ" ấy à.”
Khương Dĩ Nha lập tức hiểu ra là hai chữ nào, cảm thấy đứa bé này nói chuyện cũng rất dễ thương.
Cô lại hỏi: “Nhà em còn có ai khác không? Có nơi nào để đi không? Nếu có, có thể nhờ anh trai xinh đẹp vừa nãy đưa em về.”
Khương Dĩ Nha không có ý định giữ Tạ Chu lại bên mình.
Cô cũng không phải là người biết chăm sóc trẻ con, đến bản thân mình còn bảo vệ không xong, thì làm sao mà nuôi trẻ con được?