Miệng cô ta thì nói đi qua, nhưng cơ thể lại không hề nhúc nhích, ngược lại ánh mắt lại đánh giá Khương Dĩ Nha.
Ngược lại, Việt Ý lại đi trước một bước đến trước mặt Khương Dĩ Nha, chặn đi ánh mắt tùy tiện của Đào Tư Thấm: “Sao mà chậm thế, còn tưởng em bị xác sống tha đi rồi chứ, tay đưa đây.”
“Làm gì?” Khương Dĩ Nha không những không đưa tay ra mà còn nhíu mày hơi lùi lại một bước.
“Đương nhiên là dâng lương thực rồi.” Việt Ý huơ huơ viên tinh hạch, giọng điệu không đứng đắn: "Cách xa anh như vậy làm gì, chẳng lẽ là ghen à?”
Khương Dĩ Nha lườm anh một cái, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng sinh động: “Vậy anh có muốn mang cô ta đi cùng không?”
Cô không quan tâm Việt Ý tìm tình nhân hay người yêu, xe là của anh, anh quyết định.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Nếu anh có thể nghĩ thông suốt rồi đuổi cô xuống xe, biết đâu cô ở đây chờ một lát là có thể đợi được Vệ Độ Ảnh và mọi người.
Tưởng tượng như vậy, ánh mắt Khương Dĩ Nha ánh lên vài phần mong đợi, lấp lánh như chứa đầy sao vụn, đến cả khóe môi cũng cong lên.
Việt Ý ngây người trong chốc lát.
Đây hình như là từ lúc gặp mặt đến giờ, cô mới cho anh sắc mặt tốt nhất.
Suy nghĩ thoáng qua trong giây lát, Việt Ý cũng cười theo một chút, đôi mắt đào hoa nhướng lên, vẻ phong lưu đa tình trời sinh. Anh nhìn Khương Dĩ Nha, rồi ném vấn đề cho Đào Tư Thấm: “Cô muốn đi cùng chúng tôi sao?”
Đôi mắt Đào Tư Thấm trợn lớn, hơi thở trở nên dồn dập vì phấn khích.
Không ngờ lại thuận lợi như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-92.html.]
“Đương nhiên! Tôi nguyện ý đi cùng anh!” Cô ta vội vàng gật đầu không ngừng, ánh mắt lả lướt như tơ: "Tôi đã thức tỉnh dị năng rồi, tuyệt đối đảm bảo sẽ làm anh hài lòng ~”
Ba người Uông Khánh Siêu cũng không ngạc nhiên khi Đào Tư Thấm sẽ đồng ý, nhưng đối với cách làm không chút do dự vứt bỏ bọn họ của cô ta, trong lòng vẫn không mấy thoải mái.
Ánh mắt mấy người lại đổ dồn về phía Việt Ý, chờ đợi anh đáp lại.
Chỉ tiếc là Việt Ý dường như một chút cũng không hề nghe, anh tùy ý chỉnh nhẹ cổ áo, để lộ xương quai xanh tinh xảo trắng ngần: “Tôi đã có một gánh nặng lớn, một gánh nặng nhỏ rồi, sao có thể mang thêm một cái nữa… Lại không phải no căng đến mức không có việc gì làm nên đi làm từ thiện.”
Anh nói không chút khách khí.
Biểu cảm của Đào Tư Thấm thoáng chốc cứng đờ trên mặt, khiến cả khuôn mặt trông có chút kỳ quái.
Thấy cô ta bị từ chối một cách phũ phàng, mấy người Uông Khánh Siêu không hiểu sao lại khoan khoái vài phần, không khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.
Khương Dĩ Nha ờ hững “Ồ” một tiếng, rồi kéo Tạ Chu đi thu thập vật tư.
Ba người Uông Khánh Siêu cũng tranh thủ thời gian tìm những thứ mình cần.
Chương Thi Mẫn do dự một chút, vẫn là nhỏ giọng nói với Đào Tư Thấm: “Chúng ta cùng đi lấy ít đồ nhé?”
Đào Tư Thấm lại không thèm nhận cái thang này, còn tưởng rằng đối phương muốn xem trò cười của mình, giọng nói hơi sắc bén: “Cô là học sinh tiểu học đấy à mà làm gì cũng phải đi cùng nhau?”
Chương Thi Mẫn bị mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, cũng không làm người tốt thừa thãi nữa, quay đầu bỏ đi.