Mọi người đều đi hết, chỉ còn lại Đào Tư Thấm và Việt Ý.
Việt Ý không biết đang suy nghĩ gì, viên tinh hạch màu đỏ được một luồng gió nhỏ bao bọc, lơ lửng giữa không trung, không ngừng xoay tròn, rất lâu không thể lắng xuống.
Đào Tư Thấm điều chỉnh lại tâm trạng một chút, không muốn từ bỏ cơ hội dễ như trở bàn tay này.
Cô ta dồn mỡ ở eo, một chút vun lên ngực, sau đó lại nắn bóp bắp chân cho thon lại, đem phần mỡ thừa chuyển hết xuống mông, mãi cho đến khi bản thân biến thành eo ong m.ô.n.g nở mới dừng lại.
Lại kéo cổ áo xuống thêm một chút, lúc này Đào Tư Thấm mới ưỡn hông uốn éo, đi về phía Việt Ý.
Chỉ là lần này còn chưa chạm tới được vạt áo anh, Việt Ý như có mắt ở sau lưng vậy mà tránh đi.
“Chúng ta thân thiết lắm sao? Không nên động tay động chân chứ thưa cô.” Việt Ý nghiêng người đứng, dường như đang tránh né thứ gì đó bẩn thỉu.
Gương mặt được Đào Tư Thấm tỉ mỉ nặn ra cũng phải tức đến méo xệch, nhưng cố tình không dám nổi giận với Việt Ý, đành phải cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Dẫn tôi đi anh sẽ không thiệt đâu anh đẹp trai à, tuy rằng tôi lớn tuổi hơn anh một chút, nhưng phụ nữ trưởng thành có hương vị và điểm tốt của phụ nữ trưởng thành…”
Cô ta còn chưa nói xong, trong cửa hàng tiện lợi lại đột nhiên nổi gió lớn.
Đào Tư Thấm sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống.
Chờ lúc mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã không còn một bóng người.
…
Có lẽ vì lúc tận thế bùng nổ mọi người đều cố gắng chạy trốn, nên đồ đạc trong khu dịch vụ vẫn còn không ít.
Khương Dĩ Nha càng xem càng cảm thấy nơi này là một địa điểm tốt.
Cô mới không phải là gánh nặng đâu, dựa vào chính mình cô cũng có thể sống rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-93.html.]
“Em cảm thấy hai chúng ta ở đây có thể sống được mấy ngày?” Khương Dĩ Nha cúi đầu nhìn Tạ Chu, chân thành đặt câu hỏi.
Tạ Chu im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới giơ bàn tay nhỏ lên, chậm rãi đưa ra ba ngón tay.
Nghĩ nghĩ, rồi lại thu lại một ngón.
Khương Dĩ Nha: “…”
Cô nhớ Hạnh Tử, nhớ cả Vệ Độ Ảnh và món cháo hải sản của anh ấy, ngay cả Cố Túng cũng có chút nhớ.
Càng nhớ, Khương Dĩ Nha lại càng cảm thấy khó chịu, như đóa hải đường đang độ kiều diễm không chịu nổi mưa lớn quất rơi, treo trên cành lung lay sắp rụng.
Cô sụt sịt mũi, cảm thấy bây giờ mà khóc thì thật mất mặt.
Đột nhiên, tay cô bị nhẹ nhàng kéo một chút.
“Chị cảm thấy cố gắng một chút, chúng ta vẫn có thể sống được ba ngày.” Khương Dĩ Nha hơi nản lòng mà ngồi xổm xuống, nghiêng đầu gối lên cánh tay nhìn Tạ Chu.
Tạ Chu nhìn tay mình, rồi lại đưa ngón tay đã thu lại lúc nãy ra, giơ lên trước mặt Khương Dĩ Nha.
Khương Dĩ Nha không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt ngấn nước long lanh rực rỡ, cong thành vầng trăng non say đắm lòng người.
Khóe môi Tạ Chu khẽ nhếch lên một chút, truyền đến hương vị mật ong ngọt ngào.
Cậu lại dùng tay mình chạm vào một kệ hàng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Những hộp lẩu tự sôi trên kệ hàng lập tức biến mất!
Khương Dĩ Nha mở to hai mắt, lập tức tinh thần tỉnh táo: “Em có dị năng à?”
Tạ Chu vốn kiệm lời như vàng cuối cùng cũng mở miệng: “Trong đầu, có một căn phòng trống không, để giấu đồ.”