Việt Ý không biết đã nói gì đó với cô gái bên cạnh, đối phương rất nhanh đỏ mặt chạy mất. Chạy được nửa đường, cô gái đó còn vừa thẹn thùng vừa sợ hãi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đáng tiếc, kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt kia cũng không hề nhìn cô ta mà lại nhìn thẳng về một hướng khác.
Việt Ý đứng yên bên cạnh Khương Dĩ Nha, cánh tay dài duỗi ra hờ hững đặt lên nóc xe phía sau, nhìn từ xa như thể đang ôm trọn thiếu nữ vào lòng.
Chỉ cần Khương Dĩ Nha muốn, chỉ cần tùy ý dựa sang một bên là có thể có được thứ mình muốn.
Cô thậm chí không cần phải tìm cớ cho việc đó.
Nhưng Khương Dĩ Nha lại né tránh, như thể sự đến gần của Việt Ý khiến người ta không thể chịu đựng nổi vậy.
Việt Ý nhìn thấy rõ ràng phản ứng theo bản năng của cô, cắn răng kìm nén sự bực bội không tên đang dâng lên.
Anh thì lại không biết, thì ra mình lại khiến người ta chán ghét đến vậy.
“Nhìn cái gì mà nghiêm túc thế? Bọn họ có đẹp bằng anh không?” Việt Ý càng muốn dí sát mặt mình đến trước mặt Khương Dĩ Nha.
Khương Dĩ Nha đến cả sức lực đẩy anh ra cũng không có, chỉ cảm thấy mình như bị bao trùm trong hơi thở ngọt ngào của hoa cam, sợ rằng mình chỉ cần chạm vào là sẽ không kìm được mà muốn sờ mó anh nhiều hơn nữa.
Rốt cuộc ai mới là Mị Ma chứ!
Khương Dĩ Nha nhìn Việt Ý, càng nghĩ càng tủi thân, lại còn có chút căm giận bất bình.
Hàm răng trắng như tuyết vô thức cắn lên đôi môi hồng, đuôi mắt mềm mại ấm áp của thiếu nữ ánh lên vẻ hồng hồng đáng thương khiến người ta đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-ban-trai-toi-da-mat-khi-mat-the-den/chuong-96.html.]
Hai người giằng co vài giây, cuối cùng Việt Ý khẽ thở dài một hơi.
“Nói đi, nhìn trúng ai rồi? Trói lại thì anh cũng có thể trói về cho em.” Anh nói với giọng điệu như đi chợ chọn mua móng heo.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hàng mi Khương Dĩ Nha run lên dữ dội, kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.
Việt Ý nhướng mày về phía cô, dùng từ vàng ngọc để hình dung anh thì không gì chuẩn xác hơn, tùy tiện làm biểu cảm gì cũng đẹp đến mức rối tinh rối mù.
Lúc này Khương Dĩ Nha mới nhớ ra, hai người trước đó đã từng tiếp xúc tay chân rồi.
“Em vẫn chưa chọn được.” Cô rầm rì lẩm bẩm, kén chọn muốn chết.
Việt Ý cười hừ một tiếng đầy ẩn ý, nhét Tạ Chu vào tay cô: “Đáng đời em đói bụng. Anh đây như một bàn tiệc Mãn Hán thịnh soạn không ăn, lại cứ nhất quyết đòi ăn cơm hộp của xưởng nhỏ với dầu ăn bẩn thỉu độc hại.”
Tạ Chu cũng ngoan, đang ăn dở mật ong cũng không ăn nữa, ngoan ngoãn để cô nắm tay.
Khương Dĩ Nha đành phải hạ thấp tiêu chuẩn, ăn tạm phần ăn trẻ con cho đỡ đói bụng: “Anh định nói chuyện không giữ lời à? Đã bảo là nhất ngôn cửu đỉnh cơ mà?”
Ngực Việt Ý hơi nhói lên một chút: “Vậy người kia thì sao?”
Anh hất cằm chỉ về phía một người đàn ông đang loay hoay nặn cái nồi đất bên chiếc xe phía xa nhưng thất bại vô số lần: “Dị năng hệ thổ, trông có vẻ là một người đàn ông thật thà, tuy tuổi hơi lớn, năm sáu ngày chưa tắm, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm, đến cái nồi cũng nặn không xong, nhưng được cái giản dị, một chiếc khăn mặt dùng đi dùng lại, lau tay xong lại lau mặt, cuối cùng lại lau nồi.”
Khương Dĩ Nha đầu lắc lia lịa như trống bỏi: “Không được, không được.”