- Cảnh... Cảnh Xuyên...
Thời Vi cố gắng giữ bình tĩnh.
- Thả em  . Bạn em vẫn còn ở đây. Thế  là ...
Cô    rơi nước mắt, cảm thấy  xúc phạm.
Lúc , những  phụ nữ khác mới phản ứng , run rẩy khuyên nhủ.
 - Làm ơn  Tạ tổng, nếu  gì   thì cứ  ...
- Thân hình nhỏ nhắn của cô   chịu nổi . Anh sẽ  cô  sợ đấy.
- Cút ! - Tạ Cảnh Xuyên gầm lên.
Ánh mắt   chằm chằm  Thời Vi.
Những  còn  nhận  tình hình  , liền xách túi rời , thản nhiên  vài câu an ủi Thời Vi và Tạ Cảnh Xuyên.
Ai nấy đều nhanh chân hơn ai, chạy  cửa.
Chỉ còn  Tạ Cảnh Xuyên và Thời Vi trong phòng khách.
- Anh   ?
Thời Vi hoảng hốt.
- Tống Du Nhiên   hung dữ như ? Cho dù c.h.ế.t cũng  cho chúng  ở bên  ? Lời của cô   thể tin .  ! Chắc chắn là cô  cố ý khiêu khích , Cảnh Xuyên?
Phản ứng của Tạ Cảnh Xuyên khiến   sợ hãi run rẩy.
- Nói!
Giọng Tạ Cảnh Xuyên đột nhiên trở nên cay độc.
- Em... em  ... em sẽ mãi mãi ở bên ... Sống  chết... Dù sống  chết...
Hơi thở của cô đứt quãng.
Cô nhanh chóng suy nghĩ xem Tống Du Nhiên sẽ  gì để đè nén sự tội  trong mắt.
Vừa , nước mắt cô  rơi  ngừng.
- Cảnh Xuyên,     luôn  với em. Anh   sẽ  để em  chịu bất kỳ uất ức nào. Cảnh Xuyên...
- Không đúng!
Cảnh Xuyên đưa tay bóp cổ cô, ánh mắt đen kịt như  g.i.ế.c cô bất cứ lúc nào.
- Lúc đó cô    !
Mỗi  nhắc đến chuyện ở thành Xuyên, Thời Vi đều lấy lý do   nhớ  chuyện kinh hoàng như  để che giấu quá khứ.
Giờ nghĩ  thì...
Anh  từng thật sự xác nhận điều  với cô, dù chỉ một .
- Cô   chúng  nhất định sẽ  chết, cô   chúng  nhất định sẽ sống. Cô  cô còn   cơ hội đưa bức thư tình cô  cho . Cô      thích cô.
Sức mạnh trong tay Tạ Cảnh Xuyên càng lúc càng mạnh.
Càng nghĩ,  càng chắc chắn những lời đó   do Thời Vi  .
Nỗi hận  dâng lên dữ dội.
- Cảnh... Cảnh Xuyên... Em sai ... Em sai ...
Cô dùng hết sức rút tay  .
Cảm giác  ai đó bóp cổ thật sự  khó chịu.
Mặt cô  bắt đầu đỏ ửng lên một cách bất thường, nhưng Tạ Cảnh Xuyên     ý định buông cô .
- Cảnh Xuyên!
Triệu Dương  chạy tới liền dang rộng hai tay.
- Buông ! Cô  sẽ c.h.ế.t đấy!
Tạ Cảnh Xuyên đột nhiên ném Thời Vi xuống đất, dùng hết sức lực ép cô   góc tường.
Đó là chuyện mười năm .
Lúc , Tạ Cảnh Xuyên tại    trả nợ cũ khi tất cả đều  quá muộn màng, ngay cả Tống Du Nhiên cũng  chết?
Anh  thể thừa nhận.
Tống Du Nhiên  chết.
Không  bằng chứng nào chứng minh điều đó.
Phải.
Thời Vi ho khan một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-em-da-tung-yeu-anh-nhu-sinh-menh/chuong-24.html.]
- Cảnh Xuyên... Nghe em  ,   thể  Tống Du Nhiên,  phụ nữ  lừa gạt ... Em... em...
Thời Vi cắn môi,  chịu thừa nhận.
Tạ Cảnh Xuyên khom  xuống, mặt  đổi sắc .
- Yên tâm,  sẽ  để cô c.h.ế.t dễ dàng như  .
- Tạ Cảnh Xuyên!
Triệu Dương kéo  , tức giận .
- Cô  c.h.ế.t ? Sao cô còn  chịu !
Thời Vi bám  tường, run rẩy chạy thục mạng.
Tạ Cảnh Xuyên bước  với vẻ mặt u ám.
- Tạ Cảnh Xuyên! Anh   !
Triệu Dương nghiêm giọng .
- Anh suýt bóp cổ cô  đến chết. Có chuyện gì mà chúng   thể  chứ?
- Tống Du Nhiên  từng  với . - Giọng Tạ Cảnh Xuyên buồn bã.
Triệu Dương  kịp phản ứng.
- Anh  gì?
Tạ Cảnh Xuyên .
- Tống Du Nhiên  từng  với , năm đó ở Xuyên Thành, chính là cô  ?
Triệu Dương im lặng một lúc.
Một lúc lâu ,  mới .
- Mọi chuyện  qua .
Triệu Dương vươn tay vỗ nhẹ vai Tạ Cảnh Xuyên.
- Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Mỗi    bắt đầu nhận     sai điều gì đó,
Hối hận triền miên sẽ theo họ.
-  vẫn luôn nghĩ là Thời Vi...
Mặt Tạ Cảnh Xuyên lộ rõ nỗi cô đơn.
-  vẫn luôn...
Anh coi Tống Du Nhiên như  phụ nữ độc ác  chia cắt  và  yêu.
- Dừng .
- Có thể ?
Triệu Dương  lên tiếng an ủi , nhưng dù  khả năng nào  nữa, cũng  thể thuyết phục  .
Đêm khuya.
Tạ Cảnh Xuyên lái xe đến Tây Ngoại ô.
Biệt thự mà Tống Du Nhiên  rời .
Anh  thể tưởng tượng  cô vẫn  thể đến đó.
Anh đang vội vã xác minh sự thật.
Khi họ đến nơi, trời  tối đen như mực.
Đèn trong biệt thự vẫn sáng.
Có bóng dáng một  phụ nữ trong vườn, và một giọng  nhỏ nhẹ.
Tạ Cảnh Xuyên xuống xe, bước chân loạng choạng.
Một cảm giác “vui sướng” thoáng qua trong lòng.
Cô   đến.
Anh  qua hàng rào bao quanh biệt thự và  thấy một   lưng  với , ném quần áo và đồ đạc  lửa.
Ngọn lửa trong đêm dần lớn lên, nhảy múa, bao bọc lấy cơ thể  đó, khiến cô lắc lư giữa  trung.
Tống Du Nhiên.
Anh  gọi tên cô.
Trong giây lát, cổ họng   thốt nên lời.
Tạ Cảnh Xuyên  bao giờ nghĩ rằng sẽ  một ngày  vui mừng khôn xiết khi  thấy Tống Du Nhiên.