Nghe Nói Tôi Siêu Dữ - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-10-24 12:34:23
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Im lặng hồi lâu.
Xác khô sõng soài đất hề dấu hiệu bò dậy, càng ý định tấn công ai, trong lòng Lâm Dữu nảy một suy đoán chẳng mấy ho.
...Không lẽ nào.
Giở trò "ăn vạ" thành thật luôn ?
“Cậu cũng thấy đấy.”
Cô khoanh tay n.g.ự.c để chứng minh sự trong sạch của : " còn động tay động chân gì .”
Vụ của Kayako đó đủ oan ức , thêm nữa thì chịu nổi mất... Rõ ràng là cô còn kịp sờ cái thẻ nào.
Đầu lâu ngơ ngác “” một tiếng.
“Không hù c.h.ế.t đấy chứ?” Nó hỏi.
Lâm Dữu: “...?????”
Khoan , xem cô là cái gì ? Diêm Vương ?
“ cho một cơ hội sắp xếp ngôn ngữ.”
Vừa , cô như như mà xắn tay áo lên: "Nếu tin sẽ hù c.h.ế.t tươi...”
“ chứng minh, việc thể chứng minh!” Đầu lâu vì ham sống sợ c.h.ế.t mà lập tức gào lên sửa lời: "Là tự té ngã, liên quan gì đến cả!”
Như còn tạm .
Trong ánh mắt kinh hãi của đầu lâu, Lâm Dữu hừ một tiếng, chậm rãi thu tay về. Cô cúi đầu, xác khô quắt tự dưng ngã nhào .
“Cả nửa ngày trời vẫn thấy phản ứng gì." Cô dứt khoát xổm xuống, trực tiếp đưa tay lắc lắc đỉnh đầu : "Không thật sự đấy chứ.”
Nhìn kiểu gì thì cũng giống sống, nhưng nếu thành xác khô hoặc quỷ... Quỷ còn thể c.h.ế.t thêm nữa ? Thậm chí còn vấp té một cái là luôn?
Lâm Dữu đầu .
Xung quanh khu vui chơi khá hoang vu, cỏ dại trong ngoài cổng đều mọc cao đến đầu gối. Cô bước vài bước trong đám cỏ, nhặt một cành cây ai vứt ở đây.
Cành cây sắp gãy đến nơi , Lâm Dữu cũng trông mong thể dùng nó gì. Cô cầm một đầu, dùng đầu chọc gáy xác khô.
Không động tĩnh.
Lâm Dữu tăng thêm lực, chọc chọc.
Vẫn động tĩnh.
Kỳ lạ thật...
Thở dài một , Lâm Dữu từ bỏ ý định đ.á.n.h thức . Cô tuỳ ý ném cành cây sang một bên, dứt khoát nắm lấy vai xác khô qua lớp quần áo quá rộng thùng thình.
“Cậu gì?” Đầu lâu cảnh giác hỏi.
“Chẳng rõ như ban ngày ." Chỉ trong hai câu , cô dễ dàng lật xác khô ... Nó mất phần lớn lượng nước trong cơ thể, hiện tại nhẹ đến đáng sợ: "Xem manh mối gì .”
Chưa đến mười phút, Lâm Dữu lật tung túi áo của xác khô, thật sự tìm chút bảo bối.
Cô cầm một chùm chìa khóa nhỏ dính chút vết m.á.u đen ở đầu, cái tìm thấy trong túi áo khoác trong, chỉ tiếc là nó dùng để mở khóa ở .
Cất chìa khóa , Lâm Dữu mở một thứ khác lấy .
Khác với chùm chìa khóa giấu , nó luôn xác khô nắm chặt trong tay. Sau khi mở tờ giấy gấp thành một xấp , những dòng chữ đ.á.n.h dấu đó, Lâm Dữu nhận nó là bản đồ của khu vui chơi .
Tờ giấy cũng vết m.á.u nhòe một chút, nhưng vẫn thể đại khái phân biệt địa hình.
“Tốt lắm.”
Cô .
“Bây giờ càng tò mò bên trong gì ." Tất cả những chuyện quá khó tin, Lâm Dữu dậy: "Có thể khiến mang theo bản đồ và chìa khóa chạy ngoài như .”
Sau khi kiểm tra kiểm tra , cuối cùng cô cũng xác nhận xác khô mất khả năng hành động... Từ đầu đến cuối nó hề nhúc nhích thêm một cái nào.
Có một cơn gió thổi qua. Không ảo giác của Lâm Dữu, cô thật sự cảm thấy tấm biển sơn màu đỏ lay động một chút, nhưng nghĩ nghĩ , vẫn ngang qua đó.
Cũng chính lúc , một quả bóng bay màu đỏ lắc lư bay qua lưng cô.
Lâm Dữu đột nhiên cảm thấy khác thường, vội vàng đầu , nhưng thấy gì cả. Cô nghi hoặc đảo mắt, chỉ đành những thứ trong tay.
Dựa theo tấm bản đồ du lịch , sâu khu vui chơi, qua một bãi...
Cô im lặng cảnh tượng mắt.
...Bãi đậu xe rộng lớn.
Không còn dáng vẻ ban đầu của nơi nữa , mức độ hoang tàn thậm chí còn hơn cả ngoài cổng chính. Ngay cả vài chiếc xe đang đậu cũng thực vật rậm rạp bao phủ, trông chẳng khác nào những tác phẩm điêu khắc xanh ai đó tỉ mỉ cắt tỉa.
“Bọn họ bao lâu dùng đến nơi .”
Đầu lâu lắc lư cũng nhịn mà lẩm bẩm: "Không thể ai đó đến san bằng nơi ?”
“Hầu hết các bộ phim kinh dị chứng minh rằng." Lâm Dữu bận nghiên cứu bản đồ, lơ đãng : "Phá dỡ cũng chẳng tác dụng gì, mấy 'hộ cố định' vẫn sẽ ở đó thôi.”
Đầu lâu “tặc” một tiếng.
Đừng , đôi khi đúng là như thật.
Bọn họ xuyên qua bãi đậu xe, đường cũng xảy chuyện gì bất thường.
Khi Lâm Dữu cổng chính, trời còn sớm nữa. Mặt trời đỏ lặn xuống từng chút một, bóng đen vụn vặt phản chiếu từ cành lá thực vật lay động tường, khiến khu vui chơi bỏ hoang càng thêm âm u, khiến sởn gai ốc.
Lâm Dữu rõ bước tiếp theo cô nên gì.
...Trước khi trời tối hẳn, tìm một nơi an để ở , nếu đến đèn pin cũng mà cứ lang thang khắp nơi thì là một ý .
Cô chọn tới chọn lui vị trí đ.á.n.h dấu bản đồ, cuối cùng quyết định đến một nhà hàng gần nhất xem .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-noi-toi-sieu-du/chuong-92.html.]
“Uhh." Khi bọn họ ngang qua một chiếc xe đẩy ven đường nào đó, đầu lâu chằm chằm vũng cháy đen tụ tủ kính, với giọng điệu kỳ quái: "Thật ban đầu bên trong đựng cái gì.”
Lâm Dữu liếc .
“Bắp rang bơ đó." Cô trả lời: "Chỉ là thời gian quá lâu nên hỏng hết cả .”
Mấy chiếc xe trong bãi đậu xe, bắp rang bơ kịp dọn dẹp trong xe đẩy... Có lẽ sự cố năm xưa đến quá đột ngột, đ.á.n.h úp những du khách đang vui chơi trong công viên, ngay cả chạy trốn cũng kịp.
Lâm Dữu lắc đầu.
Quán ăn nhỏ ở ngay phía . Đến gần hơn, cô nắm lấy tay nắm cửa, ngoài dự đoán là tay dính đầy bụi.
May mắn là ngoài việc cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, giống như trong khu vui chơi , trông tàn tạ thì quán ăn tuy lớn, nhưng vẫn khá kín đáo, ít nhất chỗ nào lọt gió.
Nhân lúc trời tối hẳn, Lâm Dữu tranh thủ chút ánh sáng còn sót để lục soát quán từ xuống . Không tìm thấy trang tiêu chuẩn là đèn pin hạt nhân cho nhân vật chính game kinh dị cả, chỉ sờ nửa hộp diêm còn sót vài que trong quầy và một mẩu nến nhỏ xíu đáng thương.
"Thôi ." Lâm Dữu chúng, cảm nhận sâu sắc sự ác ý của nhà phát hành: "Xem tiết kiệm thôi."
Cô chuyển tầm mắt sang một nơi khác.
"Vừa nãy thấy ."
Chỉ là bận tìm kiếm đồ chiếu sáng nên để ý. Lúc Lâm Dữu mới đến cái bàn vuông đó: "Sao một bộ quần áo ở đây?"
Áo khoác, quần jean và bốt da, vắt vẻo ở đó. Cứ như gục bàn nghỉ ngơi, mãi cơ thể biến mất, chỉ còn quần áo ở nguyên chỗ.
Lâm Dữu liếc thấy thứ gì đó dựa ghế bên cạnh đôi bốt da, vươn tay nhấc lên.
Cô huýt sáo một tiếng.
...Vẫn những thứ thể dùng .
Cô cân nhắc cây gậy bóng chày, thấy đầu gậy dấu vết đập thứ gì đó. Hiện tại cần cầm, Lâm Dữu chỉ đặt cây gậy bóng chày quầy. Lại cúi đầu, cô hình như liếc thấy một mảnh giấy.
...Hử?
Lâm Dữu nắm lấy góc nhọn lộ từ túi áo khoác ngoài, cố gắng giữ nguyên hiện trường, từng chút một kéo tờ báo cắt .
Trời tối, cô đành quẹt một que diêm, dùng ngọn lửa nhỏ đáng thương thắp sáng cây nến, định bụng xong tin tức sẽ thổi tắt.
"Chuyện là ?"
Đầu lâu lóng ngóng chờ đợi, Lâm Dữu giơ cao quá mà nến quá mờ, từ góc độ của nó rõ gì cả, chỉ thể Lâm Dữu thuật .
"Tên công viên giải trí vẫn bôi đen." Lâm Dữu nhướng mày: "Trên công viên chủ đề trong vòng hai mươi năm liên tục xảy các vụ bạo lực gây thương vong."
Đầu lâu: "Hai..."
Thu Vũ Miên Miên
Nó khó tin lặp .
"Vậy mà họ vẫn để cái chỗ c.h.ế.t tiệt mở cửa suốt hai mươi năm hả?!"
Lâm Dữu "ừ" một tiếng.
"Sự cố cuối cùng...Cũng là nguyên nhân thực sự khiến nơi bỏ hoang." Cô tiếp tục tờ báo cắt : "Được gọi là 'Chủ nhật đẫm máu', gây cái c.h.ế.t của hai trăm ba mươi mốt trong công viên lúc đó, chỉ bảy sống sót, nhưng về cơ bản đều tàn tật nặng."
Hai trăm ba mươi mốt...
"Không là chuyện gì ?" Đầu lâu tò mò hỏi.
"Chỉ đơn giản đề cập một câu, cảnh sát đang xử lý." Lâm Dữu : "Cảm giác như đang né tránh những điều quan trọng, phía liệt kê những chuyện đây."
Cô xuống đối diện bàn.
"Công viên giải trí bỏ hoang 'Chủ nhật đẫm máu'."
Lâm Dữu nâng chân nến, ngọn nến lung linh hằn chút bóng trong mắt cô: "Chủ nhân của bộ quần áo mang theo mẩu báo cắt, thể là khi bỏ hoang mới đến đây..."
Sau đó bằng cách nào biến mất.
Cây gậy bóng chày thể là dùng để phòng khi biến mất.
"Còn cả cái xác khô , lẽ... nếu đoán sai..."
Cô đột ngột dừng suy luận, đầu lâu chút khó hiểu ngẩng đầu lên thì thấy cô giơ ngón trỏ lên môi.
Sau đó nó cũng thấy.
Từ truyền đến tiếng sáo hỗn loạn, như một thổi sáo đang thổi bừa vài tiếng.
Lâm Dữu một cảm giác như gai ở lưng, ai chằm chằm, cô thuận theo ánh mắt còn , chậm rãi đầu .
Ngay cửa sổ cách đến một mét, một khuôn mặt của gã hề dán .
Mái tóc xù và rối bời nhuộm đủ màu sắc, làn da tô vẽ trắng bệch bằng sơn. Hai tay áp kính, cái mũi đỏ chót cũng sắp ép bẹp.
"Hi..."
Khuôn mặt của ép bẹp dí kính, chỉ đôi mắt là vẫn còn chuyển động. Một đôi mắt chứa đầy ác ý đảo từ trái sang , đôi môi nhuộm m.á.u càng lúc càng nhe rộng , suýt nữa là kéo lên đến tận mang tai.
Dù là cách một bức tường, dường như cũng thể thấy tiếng khẽ rít của .
"Hahaha..."
Anh đang chờ trong quán ăn hét lên, nhưng thứ chờ đợi là đối phương lặng lẽ đặt chân nến trở bàn.
Gã hề: "...?"
Lâm Dữu trở tay nắm lấy cây gậy bóng chày dựa quầy.
Cô chớp mắt, thẳng đến cửa sổ vung gậy.
Nơi quỷ dị và bỏ hoang từ lâu, kính cũng trở nên mỏng manh dễ vỡ. Cú vụt khiến mảnh vụn bay tứ tung, động tác của Lâm Dữu hề dừng .
Cây gậy bóng chày hung hăng vụt mạnh mặt gã hề.