Mọi  tốn  ít sức lực mới cạy  nắp quan tài .
Chỉ thấy bên trong trống rỗng.
Đám đông vây xem đều sợ đến tái mét mặt mày — quả nhiên, xác Lý Xuyến  biến mất!
 ghé  xem thử, thấy đáy quan tài  một cái lỗ, đoán rằng Lý Xuyến  khi biến dị  bò  từ đó.
Bầu  khí trở nên vô cùng căng thẳng, nỗi sợ lan tràn trong lòng từng . Cả làng  từng gặp  chuyện như thế, nhưng “ ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy”, ai cũng  xác sống là thứ chuyên hút m.á.u vật sống.
Bà Lưu run rẩy hỏi cha :
“Trần Ấn, nhà các  chuyên  nghề , giờ chúng     đây?”
Cả đám  đều  cha  như  cọc chống trời, coi ông là chỗ dựa cuối cùng.
Cha  thở dài lắc đầu:
“ đây chỉ  mò xác, còn bắt ma, trừ tà thì chịu thua.”
Nghe   giúp , lão Lý chợt lên tiếng:
“Trần Ấn, cha  chắc là  chuyện . Hay là     đến hỏi ý kiến ông  ?”
Cha  bực dọc mắng :
“Chuyện con ông gây  thì ông  mà hỏi.    thứ đó vô nhân tính lắm,  đầu tiên nó tìm gi/ết chính là   nhất khi còn sống đấy.”
Thực , chỉ   mới , năm đó cha    lời ông nội, tự tiện vớt xác Lý Xuyến lên,  đó  ông nội giận đến  thèm  chuyện. 
Mãi đến hôm xảy  chuyện , ông nội mới  với cha  vài câu. 
Lão Lý   thì tái mặt, dù trong lòng còn bán tín bán nghi, nhưng gặp việc ma quái thế , ai dám chủ quan? Vì , ông  dẫn đầu cả đám  đến nhà .
Lúc đến nơi, ông nội vẫn đang  ngoài sân phơi nắng, tay nâng lồng chim, đùa nghịch với con vẹt yêu quý của .
Lão Lý    đẩy tới, ngượng ngùng lên tiếng:
“Lão Trần ,   thật sự  chuyện . Thằng súc sinh nhà  ch/ết  còn  yên, giờ còn hóa thành xác sống, ông  cách nào trị ?”
Ông nội chỉ liếc   một cái, vẫn bình thản đáp  đúng y như cha :
“ đây chỉ mò xác,  bắt ma,  trừ tà.”
Mọi   xong, ai nấy đều lộ vẻ thất vọng.
Chỉ   nhận  — ông nội rõ ràng   quản chuyện . Dù  với kinh nghiệm mò xác mấy chục năm của ông, gặp xác sống   chuyện hiếm. Không   , mà là   dính dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghe-vot-xac/chuong-4.html.]
Đợi   rời ,  mới tìm cơ hội hỏi riêng ông nội. Ông    lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu:
“Tiểu Tùng, cháu   nghề , về  cũng đừng dính  nữa.”
Buổi chiều,  hiểu   khí căng thẳng trong làng dần tan , bên ngoài   náo nhiệt.  định  xem thử, lão Lý  xồng xộc xông  nhà .
Vừa , ông   châm chọc mỉa mai:
“Lão Trần , lúc thường thì oai phong thần thánh, giờ  chuyện thì trốn ở nhà chơi chim!”
Ông nội chỉ  nhíu mày,  đáp lời.
Ngay  đó,  một  to béo ục ịch bước , mặc đạo bào, mặt bóng nhẫy dầu mỡ. Vừa  cửa, gã  chắp tay:
“Vô lượng Thiên Tôn, bần đạo Vạn Đốc Tử xin kính chào lão .”
Ông nội  cũng khẽ gật đầu, đáp lễ.
Gã đạo sĩ béo điềm đạm :
“Lão , chuyện làng , ngài thật sự  định nhúng tay ?”
“Không quản nổi.” — ông nội lắc đầu.
Đạo sĩ khẽ gật đầu,  tỏ vẻ gì:
“Đã , bần đạo xin  ngài  tay một chuyến.”
Chiều hôm đó, gã đạo sĩ bắt đầu  pháp sự trong làng. 
   coi xem cho , nhưng  ông nội ngăn . 
Bình thường ông  hiền, nhưng khi nghiêm túc  khiến    dám trái lời. 
Cuối cùng  đành nhịn.
Tối đến, trong làng càng náo nhiệt hơn. 
Vạn Đốc Tử  từ đầu làng tới cuối làng  lễ, chiêng trống vang dội, thỉnh thoảng còn cất tiếng hát lảnh lót, vọng cả  tận sườn núi.
Một đêm trôi qua…
Sáng hôm , đại họa giáng xuống !
-HẾT TẬP 1-