Đầu tiên xuất hiện trong ống kính là đôi giày cao gót bạc đính đá vụn lấp lánh, Lâm Vi Vi trang điểm tinh xảo, xách tà váy lụa xanh công xuống xe, khóe miệng còn mang theo một nụ  như  như , dường như tràn đầy mong đợi  buổi tiệc sắp tới.
 
 
Cô  bước  uyển chuyển lên bậc thềm, đôi khuyên tai lay động tạo  những vệt sáng lấp lánh bên cổ, nhanh chóng biến mất  cánh cửa cổ kính của nhà hàng.
 
 
Tiếng màn trập hòa lẫn  tiếng ve kêu, Tiểu Lý  khỏi tặc lưỡi: “Cái váy xẻ tà gần đến tận bẹn, cô  đúng là dám mặc thật.”
 
 
“Mặt mũi ? Quay rõ ?” Trương Kỳ  đầu  Tiểu Lý.
 
 
“Rõ lắm ạ,  Kỳ xem!” Trợ lý Tiểu Lý  sáng màn hình máy ảnh, phát  những cảnh   ,  biểu cảm thần thái của Lâm Vi Vi đều  ghi  rõ ràng.
 
 
“Tốt lắm.” Trương Kỳ hài lòng gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại , ngón tay lướt nhanh  màn hình, gửi tin nhắn cho Giang Triệt: 【Màn kịch   bắt đầu, Lâm Vi Vi   nhà hàng】
 
 
Điện thoại nhanh chóng rung lên một cái, Giang Triệt trả lời ngắn gọn: 【Rất , tiếp tục canh chừng Giang Tùy】
 
 
Trương Kỳ nhét điện thoại  túi,  hiệu cho trợ lý tiếp tục cảnh giác.
 
 
Hai   kiên nhẫn ẩn  trong bụi cỏ nóng bức thêm hơn mười phút, mồ hôi gần như   ướt đẫm lưng.
 
 
Cuối cùng, một chiếc xe riêng màu đen khác như một mãnh thú ẩn , lặng lẽ lướt đến  cửa Túy Tiên Cư.
 
 
Tim Trương Kỳ đập nhanh hơn hẳn,   đột ngột vỗ vai trợ lý:
 
 
“Đến !”
 
 
Trợ lý Tiểu Lý lập tức hướng ống kính về phía đó, giọng khẳng định: “   Kỳ! Xe riêng của Giang Tùy chính là chiếc !”
 
 
“Chĩa thẳng ! Nhất định   rõ mặt Giang Tùy! Độ nét cao!” Giọng Trương Kỳ  chút căng thẳng vì hồi hộp.
 
 
“Yên tâm   Kỳ!”
 
 
Ngay khoảnh khắc cửa xe trượt mở, ngón tay Tiểu Lý điên cuồng nhấn nút chụp.
 
 
Giang Tùy một tay đút túi quần nhảy xuống xe, phần tóc đuôi sói nhuộm xanh xám ánh lên vẻ lạnh lùng  ánh đèn đường, khuôn mặt  đeo khẩu trang   lộ rõ trong ống kính.
 
 
“Trời ạ...” Tiểu Ngô  chằm chằm  những đường nét tinh xảo  khuôn mặt thiếu niên trong khung ngắm, lẩm bẩm, “Hàng mi  chắc  thể đặt cả que diêm lên .”
 
 
Bao nhiêu năm nay   cũng theo dõi  ít nghệ sĩ,  trai đến mức  dù trong giới giải trí cũng vô cùng hiếm , thảo nào Lâm Vi Vi  theo đuổi ngược.
 
 
“Ai bảo  đếm lông mi hả?” Trương Kỳ  vui vỗ   gáy  : “Quay rõ ? Có thể xác nhận là Giang Tùy thật ?”
 
 
“Tuyệt đối rõ ạ.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-127.html.]
Trương Kỳ giật lấy máy ảnh kiểm tra, thấy  màn hình ngay cả nốt ruồi đỏ ở xương quai xanh của Giang Tùy cũng rõ nét, lúc  mới hài lòng  lên, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Triệt: 【Giang Tùy  đến nhà hàng,   xong】
 
 
Giang Triệt gần như trả lời ngay lập tức: 【Rất , cắt ghép video xong lập tức đăng lên】
 
 
Trương Kỳ vỗ c.h.ế.t một con muỗi  mặt,  đáp: 【Không thành vấn đề】
 
 
Bản thảo     xong từ lâu, chỉ chờ  tư liệu là  thể đăng bài ngay lập tức.
 
 
--- Chương 137 ---
 
 
“Tan !” Trương Kỳ nhanh nhẹn cất máy ảnh, gọi Tiểu Lý: “Nhanh chóng rút lui, về xử lý video.”
 
 
Hai  nhanh chóng chui  khỏi bụi cây, biến mất trong màn đêm.
 
 
Tầng hai quán cà phê đối diện đường, lớp latte art  bề mặt cà phê đang từ từ tan chảy.
 
 
Bùi Minh gõ nhẹ ngón tay  thành ly cà phê,  bóng Giang Tùy biến mất  cánh cửa gỗ chạm khắc, khi cúi xuống nhấp một ngụm, yết hầu   chuyển động tạo thành một vòng cung vui vẻ.
 
 
Trợ lý cẩn thận đưa gói đường: “Anh Bùi, chúng  thật sự   ?”
 
 
“Vào  gì?” Bùi Minh đột nhiên bóp nát gói đường, đường trắng rơi lạo xạo  ly cà phê nâu đen, “Nếu  , lát nữa thằng nhóc Giang Tùy   đổ là buổi tiệc của đoàn phim, thế thì màn kịch  chẳng  thành công cốc ?”
 
 
Bùi Minh từ tốn uống một ngụm cà phê, cửa kính phản chiếu nụ  méo mó của  : “Chỉ  hai  họ  Túy Tiên Cư, cái mũ ‘hẹn hò riêng tư’  mới  thể đội lên chắc chắn.”
 
 
Trợ lý bừng tỉnh,    chút lo lắng: “ Lâm Vi Vi bên  thì ? Nếu cô  phát hiện   đến, hỏi  thì...”
 
 
Bùi Minh khẽ  một tiếng, lấy điện thoại , ngón tay lướt vài cái  màn hình, gửi tin nhắn cho Lâm Vi Vi:
 
 
【Vi Vi, xin , bên   thông báo khẩn cấp đột xuất, em cứ  chuyện đàng hoàng với Giang Tùy  nhé,  xong việc sẽ liên lạc  với em】
 
 
Thấy tin nhắn gửi thành công, khóe môi Bùi Minh cong lên một nụ  lạnh lẽo.
 
 
Giây tiếp theo,   đột nhiên dùng sức cổ tay đập mạnh  góc bàn – “Rắc” một tiếng giòn tan, màn hình điện thoại lập tức vỡ tan tành, tối sầm .
 
 
Anh  nhặt chiếc điện thoại  hỏng lên vẫy vẫy  mặt trợ lý,  khẽ: “Thấy ? Ngày mai Lâm Vi Vi mà  hỏi, đây chính là lý do  nhất. Điện thoại hỏng ,  liên lạc , hợp tình hợp lý.”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trợ lý  vẻ đắc ý  hề che giấu  mặt  , chỉ cảm thấy  lưng lạnh toát, nhưng  dám  thêm gì.
 
 
Bùi Minh tùy tiện nhét điện thoại  túi,  dậy chỉnh  cổ áo, tâm trạng vui vẻ rời khỏi quán cà phê.
 
 
Màn kịch , mới chỉ  bắt đầu.
 
 
Làn sóng nhiệt mùa hè cùng lúc cuốn theo luồng khí lạnh từ cửa hàng tiện lợi tràn , Khưu Tầm “cạch” một tiếng xé toạc vỏ kem.