Cô bé dang hai tay che chắn Thẩm Dư Hoan phía  lưng, như một con gà mái bảo vệ đàn con: “Anh   gì Hoan Hoan? Lại  kiếm chuyện  ? Anh là đàn ông con trai mà cứ chấp nhặt với con gái,   thấy ngại ?!”
 
 
Tạ Dữ thờ ơ xoay miếng gảy, miếng kim loại lóe lên ánh lạnh trong kẽ ngón tay : “Ồn ào.”
 
 
Khi   hai từ đó với Lục Diệp Ngưng, tiện tay xếp gọn những bản nhạc rời rạc của Thẩm Dư Hoan thành một chồng.
 
 
"Này  !" Lục Diệp Ngưng nghiến răng ken két: "Cậu  ai đấy!"
 
 
Tạ Dữ một tay gạt cô sang một bên,      mặt Thẩm Dư Hoan: "Theo cái tên  học nhạc chỉ phí tài năng. Chi bằng theo  mà học,  chuyên nghiệp hơn cô ."
 
 
"Cậu —" Lục Diệp Ngưng tức đến đỏ bừng mặt, "Cậu chuyên nghiệp? Chuyên nghiệp cái khỉ gió ! Cậu nghĩ  là tài tử âm nhạc nào ? Khinh!"
 
 
Tạ Dữ  hề tức giận, ngược  còn kéo khóe môi nở một nụ  thong dong. Bộ dạng chẳng hề để tâm đó đối với Lục Diệp Ngưng mà , quả đúng là đổ thêm dầu  lửa.
 
 
"Được  ,  nghĩ  chuyên nghiệp lắm hả?" Lục Diệp Ngưng cầm lấy bản thảo của Hoan Hoan  giá nhạc: "Có giỏi thì tỉ thí với  một trận, cứ dùng khúc nhạc của Hoan Hoan mà điền lời, phối khí. Một tuần  phân thắng bại, dám ?!"
 
 
Khóe miệng Tạ Dữ cong lên một đường cong trêu tức: "Tiền cược?"
 
 
"Kẻ thua  cúi đầu 90 độ xin ! Còn  khắc ba chữ ' sai ' lên đàn guitar!"
 
 
Ánh mắt Tạ Dữ lướt qua khuôn mặt phồng má giận dỗi của Lục Diệp Ngưng, cuối cùng dừng    Thẩm Dư Hoan, khóe môi nhếch lên: "Được thôi,  nhận."
 
 
Cảm nhận  bầu  khí căng thẳng như dây đàn giữa hai , Thẩm Dư Hoan lặng lẽ dịch sang một đầu khác của cây đàn piano, ngón tay lướt  phím đàn tấu lên bản nhạc đơn giản "Hai Con Hổ".
 
 
Tiếng đàn dù du dương nhưng    ăn nhập với  khí căng thẳng. Lục Diệp Ngưng nghi hoặc  đầu: "Đàn bài   gì?"
 
 
"Đủ ngây thơ, hợp với hai  các ."
 
 
Lục Diệp Ngưng: ????
 
 
Tạ Dữ: "..."
 
 
--- Chương 151 ---
 
 
Đợi Tạ Dữ rời , Thẩm Dư Hoan thở dài một ,  đầu giải thích với Lục Diệp Ngưng: "Anh    đến gây sự với tớ , chỉ là tình cờ  ngang qua thôi."
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-140.html.]
Lục Diệp Ngưng ngây : "À? Thế   nãy   ?"
 
 
"Nếu tớ   mặt  , chẳng   sẽ còn  hổ hơn ?"
 
 
Lục Diệp Ngưng: "..." Nghe cũng  lý nhỉ!
 
 
"Mặc kệ!" Lục Diệp Ngưng phẩy tay: "Kể cả tớ  hiểu lầm   thì  chứ? Anh  dám bảo tớ  chuyên nghiệp trong âm nhạc đó! Nhịn gì thì nhịn chứ cái  thì  thể nhịn , tớ nhất định  bắt   xin !"
 
 
Thẩm Dư Hoan bật : "Tớ ủng hộ ."
 
 
"Đừng chỉ ủng hộ suông chứ." Lục Diệp Ngưng kéo cô  xuống, chỉ  bản thảo: "Cậu là  sáng tác mà,  chuyện một chút về ý tưởng của  cho bài hát  , cho tớ chút cảm hứng để phối khí nào."
 
 
Thẩm Dư Hoan nghĩ một lát: "Theo tớ thì đây là một bản nhạc pop, vui tươi một chút, chủ đề là thanh xuân học đường kiểu ."
 
 
"Ra là ..." Lục Diệp Ngưng  hành động lực siêu mạnh, lập tức cầm đàn guitar lên: "Tớ sẽ  phần đệm guitar ngay bây giờ!"
 
 
Thấy cô hừng hực khí thế, Thẩm Dư Hoan cụp mắt  khẽ, nhắc nhở: "Tiết thể dục sắp kết thúc , chắc  kịp  nhỉ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Hai  họ  lén lút đến phòng nhạc  khi tiết thể dục giải tán, mà giờ chỉ còn năm phút nữa là hết giờ.
 
 
Lục Diệp Ngưng đập tay lên trán: "Suýt nữa thì quên... Thôi, về nhà tớ  tiếp !"
 
 
Tiếng chuông tan học kéo dài một âm lười biếng, xé toạc sự tĩnh lặng của sân trường. Dưới gốc cây long não già cỗi  cổng trường, Tạ Dữ một  tựa   cây to lớn, vai đeo cặp sách, dáng vẻ thảnh thơi.
 
 
Bóng cây đổ xiên theo gò lông mày sắc nét của , tạo thành một đường ranh giới rõ ràng giữa sáng và tối  sống mũi.
 
 
Học sinh tan học ùa  từ tòa nhà giảng đường xa xa như thủy triều, nhưng khi  ngang qua , họ tự động tách , cứng rắn tạo thành một vùng  khí trống rỗng bán kính hai mét.
 
 
Tạ Dữ chẳng hề bận tâm, thậm chí lười biếng đến mức  thèm nhấc mí mắt, ánh mắt lướt qua dòng  ở cổng trường một cách vô định. Anh đang đợi Thẩm Dư Hoan.
 
 
Cái vụ cá cược phối khí ,   hề  ý định thua, nên bây giờ  cần tìm Thẩm Dư Hoan để lấy bản nhạc,  đó mới tiện bắt đầu "động công".
 
 
Bức tường kính của tòa nhà giảng đường xa xa phản chiếu ánh sáng lấp lánh như vàng vụn, bóng dáng Thẩm Dư Hoan đột ngột xuất hiện trong vệt sáng đó. Cô đeo ba lô, vạt váy đen  gió thổi tung   hạ xuống, như một chiếc lông vũ màu mực  bao giờ chạm đất.
 
 
Tạ Dữ  thẳng ,  định bước tới thì chợt thấy cô gái nhỏ chạy về một hướng nào đó. Mái tóc ngắn ngang vai của cô  gió thổi bay, để lộ một mảng da trắng nõn  tai. Cách đó  xa  một chiếc mô tô đen mờ dừng ,  tựa  xe đội mũ bảo hiểm, dáng  cao ráo, thẳng tắp,  khi  thấy Thẩm Dư Hoan  tự nhiên dang rộng vòng tay.
 
 
Bước chân Thẩm Dư Hoan hân hoan, cô lao  lòng   như một chú bướm nhẹ nhàng.