“Hừ.” Lời  vô lý đến cực điểm  khiến Ôn Thời Niệm bật  khẩy, “Anh nghĩ  sẽ tin ?”
 
 
“Cô  tin   thì quan trọng lắm ?” Ngôn Mặc nhún vai, giọng điệu hờ hững, “Dù  chúng  cũng chỉ là tình nhân giả,   ?”
 
 
Ôn Thời Niệm  thể phản bác, cô mím môi,  đầu .
 
 
Ngôn Mặc đột nhiên  một tiếng, khi nghiêng   gần cô thì như  như  liếc  về phía A Đỗ,  thở ấm áp lướt qua vành tai Ôn Thời Niệm: “Hay là… cô cũng  cùng  trò chuyện thâu đêm? Hả?”
 
 
Khi âm cuối lên cao đó phát , ngón tay   nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay trắng nõn của Ôn Thời Niệm.
 
 
“Anh coi  là gì?!” Ôn Thời Niệm ghét bỏ rụt tay về, cầm ly cocktail gần như  động đến  bàn,  chút do dự hất thẳng  mặt Ngôn Mặc.
 
 
Chất lỏng ngọt ngào hương trái cây lập tức dội ướt khắp đầu và mặt Ngôn Mặc, chảy dọc theo đường quai hàm góc cạnh của  , tạo thành một vệt sẫm màu  cổ áo sơ mi.
 
 
“Anh   thấy ghê tởm!” Ôn Thời Niệm nghiến răng,  thèm  đầu  mà lao  khỏi quán bar.
 
 
Làn gió đêm mát lạnh thổi thẳng  mặt, khiến đôi má Ôn Thời Niệm đang nóng bừng vì tức giận dần hạ nhiệt.
 
 
Cô  thẳng  thang máy, cánh cửa từ từ khép  thì một bàn tay đột ngột thò .
 
 
Bóng dáng cao lớn của A Đỗ bước  thang máy, đưa một chiếc khăn tay màu xanh đậm, giọng  dịu dàng: “Tay cô dính rượu .”
 
 
Ôn Thời Niệm cúi đầu  vết cocktail còn sót   ngón tay , im lặng nhận lấy chiếc khăn tay.
 
 
Khi miếng vải lụa lướt qua da, cô ngửi thấy một mùi nước hoa nam nhẹ, quá nồng,  giống mùi lan tuyết thoang thoảng   Ngôn Mặc.
 
 
“Cảm ơn.” Cô máy móc  lời cảm ơn.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thang máy từ từ  lên, trong  gian kín mít chỉ còn  tiếng ù ù nhẹ của thang máy đang hoạt động.
 
 
A Đỗ đột nhiên thở dài: “Có những    bảo vật  nhất  đời, nhưng    trân trọng.”
 
 
Động tác lau tay của Ôn Thời Niệm khựng .
 
 
“ vốn   hạ thấp bất kỳ ai.” A Đỗ  thở dài một tiếng,  đầu  Ôn Thời Niệm, trong mắt đầy vẻ xót xa, “   thật sự  nhịn  nữa, cô Ôn, hạng  như Elis    xứng với cô.”
 
 
Ôn Thời Niệm mím môi,  tiếp lời.
 
 
Cửa thang máy “đing” một tiếng trượt mở, Ôn Thời Niệm kẹp chiếc khăn tay bước  .
 
 
A Đỗ theo sát phía , hành lang trải thảm dày nên tiếng bước chân gần như   thấy.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-163.html.]
Thấy   theo, Ôn Thời Niệm dừng bước: “Còn chuyện gì nữa ?”
 
 
“ chỉ  lo lắng cho cô thôi.” A Đỗ lộ vẻ mặt quan tâm, giọng điệu thành khẩn.
 
 
Ôn Thời Niệm rũ mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng nhỏ  mắt, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh thích ?”
 
 
--- Chương 179 ---
 
 
A Đỗ dường như  ngờ cô  hỏi thẳng thừng như ,  sững sờ,  đó thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”
 
 
Ôn Thời Niệm ngẩng mắt lên, ánh mắt trong suốt  : “Vì  là con gái duy nhất của ba ?”
 
 
“Đương nhiên  !” A Đỗ lập tức phủ nhận, tiến thêm một bước, ánh mắt rực lửa  cô, “Cô  thể  tin, nhưng thật  ngay từ cái  đầu tiên   thích cô .”
 
 
Ôn Thời Niệm sững sờ.
 
 
A Đỗ rũ mắt, tay ôm ngực, lầm bầm như  với chính : “Rõ ràng cô   bạn trai, nhưng  vẫn thích cô,  thật,  cũng thấy điều   nên, nhưng   thể kiểm soát  trái tim .”
 
 
“ hận, hận    gặp cô sớm hơn,  chỉ cần nghĩ đến việc cô  hạng  như Elis  tổn thương, trái tim   đau nhói từng cơn,     gì đó cho cô, nhưng     nên  gì,  đến gần cô,  sợ cô ghét , nghĩ  nông nổi.”
 
 
“Cô Ôn,  thật, nếu  đời  thật sự  một loại thuốc  thể khiến  quên cô,  sẽ  chút do dự mà uống cạn,  lẽ như ,  sẽ  còn đau khổ, day dứt, do dự nữa…”
 
 
Diễn xuất của A Đỗ xuất sắc, khi  những lời , ánh mắt  tràn đầy sự chân thành, như thể  thực sự yêu Ôn Thời Niệm đến mức khó dứt bỏ.
 
 
Đối diện với ánh mắt , Ôn Thời Niệm chợt im lặng.
 
 
Một lúc lâu , cô mới khẽ thở dài: “A Đỗ, cảm ơn vì tình cảm của , nhưng bây giờ   ở một  yên tĩnh…”
 
 
“Đương nhiên.” A Đỗ lập tức lùi  hai bước, “ cũng    phiền cô, nhưng   nếu cô  uống rượu, hoặc  tìm   chuyện,  thể tìm  bất cứ lúc nào,  sẽ luôn ở đây.”
 
 
Ôn Thời Niệm gật đầu,    về phía phòng.
 
 
Nhìn Ôn Thời Niệm đóng cửa phòng, A Đỗ  , khóe miệng nhếch lên một nụ  đắc ý.
 
 
Khi cửa thang máy  mở , nụ  của  đông cứng  mặt.
 
 
Ngôn Mặc tựa  vách buồng thang máy, tay ôm hai chai whisky  mở, cổ áo sơ mi vẫn còn vệt ướt do rượu   hất , vẻ mặt trông khá u sầu.
 
 
Thấy A Đỗ,   như tìm thấy vị cứu tinh, mắt sáng rực,    rằng đưa tay kéo cánh tay A Đỗ: “Anh em! Đến đúng lúc lắm! Uống với  vài ly!”
 
 
A Đỗ  sự nhiệt tình của    cho sững sờ: “Anh đây là…”
 
 
“Đừng nhắc nữa!” Ngôn Mặc cau mày bứt rứt, “Mẹ kiếp, ở cái nơi quái quỷ ,  tìm  uống rượu cũng  tìm , may mà gặp  ! Đi thôi  thôi, đến phòng , đêm nay  say  về!”