Cô  chằm chằm  một điểm vô định, yết hầu chuyển động như thể đang nuốt xuống một cảm xúc bỏng rát: “Tối qua    thấy   phòng nghỉ.”
 
 
Khoảnh khắc Giang Tùy dứt lời,  khí dường như cũng đông cứng  trong chốc lát.
 
 
Đằng  màn hình giám sát, mắt Chu Hồng xẹt qua một tia sáng, vô thức nín thở.
 
 
Người bình thường khi diễn cảnh ,  thể sẽ dùng cảm xúc thất vọng, tức giận, đau buồn...
 
 
Thế nhưng trong mắt Giang Tùy     những thứ đó, ánh mắt cô tưởng chừng trống rỗng nhưng thực chất  tràn ngập nỗi bất an mơ hồ.
 
 
Điều  ngược   hảo diễn giải trạng thái của Phong Cảnh.
 
 
Bởi vì lúc  Phong Cảnh sợ hãi nhận  câu trả lời   đoán , cũng    khi phỏng đoán  xác nhận thì  nên  gì.
 
 
Bên cạnh màn hình giám sát, Lục Dạ An vốn chỉ xem cho , giờ phút  ánh mắt cũng  kìm  mà dừng   màn hình.
 
 
Trong sân tennis, màn trình diễn vẫn tiếp tục.
 
 
Nghe Giang Tùy , động tác quấn cán vợt của Hà Tinh Tuấn rõ ràng cứng  một chút, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng   ống kính máy  nhanh chóng bắt .
 
 
Anh  ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh : “Vậy ? Có lẽ  nhớ nhầm , tối qua uống  nhiều,  thể thật sự   qua cũng nên,  còn ấn tượng gì nữa.”
 
 
Trong lúc Hà Tinh Tuấn trả lời, Giang Tùy   mặt  , mà  luôn  chằm chằm  động tác tay của  .
 
 
Cô như   hiện thực tàn khốc đánh tan ảo mộng,   cố gắng giả vờ bình tĩnh, biểu cảm vẫn còn mơ hồ, nhưng ánh mắt  sớm để lộ nỗi buồn.
 
 
“Anh, em giành quán quân,   ......  vui ?”
 
 
Hà Tinh Tuấn kéo khóe miệng, lộ  một nụ : “Em là em trai ,    thể  vui mừng cho em ?”
 
 
Nói xong,   nhét mạnh chiếc vợt  quấn cán  túi, kéo khóa,  dậy vỗ vai Giang Tùy: “Được , cũng  còn sớm nữa,  trời sắp mưa ,   ăn cơm  đây. Em cũng về sớm .”
 
 
Anh   xong liền   rời , Giang Tùy  đuổi theo, vẫn   ghế dài, ngơ ngẩn  theo hướng   rời .
 
 
Từng hạt mưa bắt đầu lất phất rơi, trượt theo mái tóc Giang Tùy, cô như thể  những hạt mưa  đánh tan thành vô  mảnh, thẫn thờ  ở góc ghế dài.
 
 
Ống kính dừng  ở khoảnh khắc , tập trung  cảm xúc  đôi mắt ướt đẫm của cô.
 
 
“Cắt! Cảnh  qua !”
 
 
Giữa tiếng mưa, giọng Chu Hồng mang theo một chút phấn khích.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-220.html.]
 
Các nhân viên xung quanh dường như cũng  thoát khỏi cảnh diễn,  ít   ánh mắt cuối cùng của Giang Tùy  xúc động sâu sắc, nhất thời  chút im lặng.
 
 
Đằng  màn hình giám sát, Chu Hồng  kìm  vỗ tay: “Hay! Quá ! Cảm giác  quá chuẩn!”
 
 
Ngải Lãng ghé sát bên Lục Dạ An, hạ giọng cảm thán: “Đại ca, diễn xuất của Giang Tùy  thật đấy, ánh mắt  nãy  em nổi hết cả da gà.”
 
 
Chu Hồng  lúc  thấy câu ,   tiếp lời: “Diễn viên như Giang Tùy là  trời phú cho, bẩm sinh  ! Hà Tinh Tuấn thì còn thiếu chút lửa, tuy    cố gắng, nghiên cứu kịch bản cũng  dụng công, nhưng chuyện thiên phú  thì thật sự   lý lẽ .”
 
 
Giang Tùy từ vẻ cố tỏ  thoải mái ban đầu, đến sự bất an khi dò hỏi ở giữa, và cuối cùng là sự đổ vỡ khi  một  trong mưa,  bộ màn trình diễn giàu tầng lớp, chuyển biến mượt mà, bất ngờ mà hợp lý.
 
 
So với cô, Hà Tinh Tuấn kém hơn hẳn, tuy    diễn  sự chột  và cố tỏ  bình tĩnh, nhưng cái vẻ đắc ý và ghen tỵ ở những chi tiết tinh tế thì  thể hiện .
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tuy nhiên, Chu Hồng cũng   quá khắt khe với Hà Tinh Tuấn, ông  đây  là giới hạn của Hà Tinh Tuấn .
 
 
Chu Hồng  khỏi cảm thán tầm  độc đáo của Chương Hải, nhân vật Phong Hằng trong kịch bản  thiên phú bình thường nhưng  nỗ lực,  trùng khớp với Hà Tinh Tuấn ngoài đời thực.
 
 
Hà Tinh Tuấn  bước  khu vực màn hình giám sát, định xem  cảnh ,  ngờ   thấy lời nhận xét như  của đạo diễn.
 
 
Bước chân   đột ngột dừng , môi mím chặt, ánh mắt cũng tối  mấy phần.
 
 
Chu Hồng  ngờ    đột nhiên xuất hiện, nhất thời ngây .
 
 
Trong khu vực giám sát bao trùm một sự ngượng ngùng nhè nhẹ.
 
 
Lục Dạ An đúng lúc  dậy, phá vỡ thế bế tắc tinh tế : “Đạo diễn Chu, bây giờ  xong ?”
 
 
Chu Hồng lúc  mới  hồn, vội vàng gật đầu: “À, đúng,  xong !”
 
 
Lục Dạ An khẽ gật đầu,   thêm gì, dẫn Ngải Lãng   ngoài.
 
 
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, Khâu Tầm đang che một chiếc ô đen, bảo vệ  đầu Giang Tùy.
 
 
Giang Tùy cầm khăn lau nước mưa  mặt, ngẩng đầu  thấy Lục Dạ An và Ngải Lãng, động tác dừng , khóe miệng nở một nụ  như  như : “Hai vị tìm ?”
 
 
Lục Dạ An che ô từng bước đến gần,  khuôn mặt của Giang Tùy  màn mưa càng lúc càng rõ ràng: “Chúng   chuyện .”
 
 
“Được thôi, xe RV của  ở đằng ,  thôi.”
 
 
--- Chương 255 ---
 
 
Tiếng mưa tí tách, gõ  nóc xe RV, b.ắ.n tung tóe những hạt nước li ti, những giọt nước chảy dài xuống theo tấm kính, chia cắt thế giới mờ ảo bên ngoài thành từng mảnh.