Ôn Thời Niệm khẽ nhíu mày, giọng  lạnh hơn ngày thường vài phần: “Bản nhạc … cô chắc chắn là tự    ?”
 
 
Nụ   mặt Ôn Nguyệt  đổi: “Không  em  thì lẽ nào là của  khác ? Cô Ôn nếu  lời khuyên gì cứ  thẳng, dù cô  thấy bài  dở cũng  thể  toẹt ,  cần vòng vo. Em vốn dĩ  kiên cường  lời phê bình mà.”
 
 
Lời    hảo   kẽ hở,  thể hiện sự khiêm tốn cầu thị của cô ,   khiến Ôn Thời Niệm tức đến nghẹn, rơi  thế tiến thoái lưỡng nan.
 
 
Bản nhạc  vốn là tác phẩm của Ôn Thời Niệm, dù sáng tác năm 16 tuổi khó tránh khỏi một vài chỗ còn non nớt, nhưng sự linh hoạt và mượt mà tổng thể thì  thể nghi ngờ,   thể  là “dở” .
 
 
Ôn Thời Niệm    thể phê bình chính tâm huyết của ?
 
 
 cô càng  thể khen ngợi một kẻ trộm  cướp đoạt tác phẩm của !!
 
 
Điều quan trọng nhất là bản ghi âm gốc  lẽ  rơi  tay Ôn Nguyệt, cô căn bản  thể đưa  bất kỳ bằng chứng nào chứng minh bản nhạc  là của .
 
 
Bây giờ  lời buộc tội chỉ khiến cô trông giống như một  tiền bối ghen tỵ với hậu bối.
 
 
Nhìn Ôn Nguyệt bề ngoài giả vờ ngoan ngoãn vô tội, nhưng thực chất  trơ trẽn, Ôn Thời Niệm mím môi, lông mày nhíu càng chặt.
 
 
Thấy cô im lặng, trong mắt Ôn Nguyệt lóe lên một tia , nhưng lúc  cô   giả vờ tủi  thở dài một tiếng, giọng  mang theo chút thất vọng: “Cô Ôn, bây giờ cô thậm chí  chịu đưa  lời khuyên cho em nữa ? Hay là bản nhạc  thực sự tệ đến mức khiến cô  còn gì để ?”
 
 
--- Chương 292 ---
 
 
Trong  khí lơ lửng những hạt bụi nhỏ, ẩn hiện  ánh đèn phim trường.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Không khí như  một bàn tay vô hình siết chặt,  ngưng trệ.
 
 
Ôn Thời Niệm đột nhiên khẽ  một tiếng, ngón tay gõ nhẹ hai cái  mép kịch bản.
 
 
“Giai điệu quả thật cuốn hút.” Giọng cô như ngấm băng, “ cách xử lý chuyển âm còn quá non nớt, giống như tác phẩm của  mới học, hơn nữa…”
 
 
Cô dừng  một chút, ánh mắt lướt qua Ôn Nguyệt: “Phong cách bài hát  ấm áp vui tươi, giống như mô tả cuộc sống gia đình hạnh phúc,  phù hợp với cái đau đớn như bứt kén mà bộ phim  thể hiện – sự vùng vẫy trong tuyệt vọng, sống sót từ cái chết.”
 
 
Đây là bản nhạc của Ôn Thời Niệm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-252.html.]
 
Chủ đề mà  bộ bài hát  thể hiện là gì, cô rõ hơn ai hết.
 
 
Mười sáu tuổi cô  định  cho  nhà họ Ôn.
 
 
Đây cũng là lý do   cô bỏ dở,   thành và phát hành bài hát .
 
 
Nụ   mặt Ôn Nguyệt  hề giảm,  vội vàng đáp : “Cô Ôn   lẽ  lý, nhưng…”
 
 
Cô   sang Chương Hải, khéo léo đá bóng sang cho đối phương: “Chính nhà sản xuất Chương cảm thấy bài hát  phù hợp với bộ phim nên mới mời em đến,   do một  em quyết định.”
 
 
Chương Hải ho khan hai tiếng, đẩy đẩy kính: “ suýt nữa quên mất hai  còn  mối duyên . Demo mà, phong cách vẫn  thể điều chỉnh. Trong phim    vài cảnh thời học sinh ? Đến lúc đó phối bài hát   BGM thì  hợp, thanh xuân tươi trẻ mà.”
 
 
“Nhà sản xuất Chương  đúng.” Ôn Nguyệt lập tức tiếp lời, chiếc váy liền màu trắng tạo thành một đường cong duyên dáng khi cô   . “  cô Ôn, cô  ý tưởng gì cho bài hát chủ đề ? Tiến độ thế nào ?”
 
 
Ánh mắt   đều đổ dồn về phía Ôn Thời Niệm.
 
 
Ôn Thời Niệm cụp hàng mi dài, che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong mắt, khẽ lắc đầu: “Hiện tại   tiến độ.”
 
 
“A?” Ôn Nguyệt giả vờ kinh ngạc che miệng, “Bộ phim Bứt Kén    một nửa , cô vẫn    bản demo sơ bộ nào ? Sau khi  xong  bắt đầu chỉnh sửa ngay, thời gian liệu  kịp ?”
 
 
“Thời Niệm mấy tháng nay trạng thái  .” Đường Dịch đột nhiên chen lời, đôi mắt lạnh lùng quyến rũ khẽ nhếch lên, “Sáng tác cần cảm hứng, cô Ôn cũng là  trong ngành âm nhạc, chắc hẳn hiểu chứ?”
 
 
Ôn Nguyệt mỉm  ngọt ngào: “Em đương nhiên hiểu, trạng thái    bình thường. Cảm hứng là thứ quả thực khó mà cầu .”
 
 
Cô  dừng  một chút, ánh mắt  chuyển sang Ôn Thời Niệm: “Cô Ôn luôn  công nhận là tài nữ trong giới,  đây tác phẩm  nhiều, nhanh, chất lượng còn cao. Giờ đây nửa năm   động tĩnh,  mạng còn    gì…  gì đó như là tài năng cạn kiệt …”
 
 
Cô  khẽ nhíu mày, như thể thực sự đang bất bình  Ôn Thời Niệm, “Em  những lời đó còn  cô Ôn tức giận! Lần  cô nhất định   một bài hát gây tiếng vang lớn, giáng một đòn mạnh  mặt bọn họ!”
 
 
Lời phát biểu đậm mùi  xanh khiến Giang Tùy  một bên cảm thấy choáng váng, cô xoa xoa thái dương, khóe môi hiện lên nụ  đầy hứng thú.
 
 
Ôn Thời Niệm  để ý đến biểu hiện của Giang Tùy, chỉ  đầu  Chương Hải: “Nhà sản xuất Chương, xin ,   thể  phụ trách bài hát chủ đề nữa.”
 
 
“Cái gì?” Chương Hải sững sờ, chiếc kính gọng vàng trượt xuống sống mũi, “Tại ? Có chuyện gì xảy  ? Chúng    vẫn luôn trao đổi   ?”