Dưới ánh đèn trắng lạnh của cửa hàng tiện lợi, hình ảnh Giang Tùy giơ lon bia cụng với  đột ngột hiện lên trong tâm trí   báo .
 
 
Điên .
 
 
Anh thầm mắng một tiếng, cau mày chặt hơn, tu một ngụm nước lớn, giọng  lạnh lùng như đá: “Không .”
 
 
Lục Diệp Ngưng thở dài, vẻ mặt “quả nhiên là ”: “Anh vốn dĩ công việc  bận rộn, tính cách  khó chiều như , cứ thế  thì chắc chắn ế cả đời mất thôi.”
 
 
“Cũng  chắc.” Giang Tùy cong môi : “Anh em bây giờ  yêu đương , chủ yếu vẫn là vì công việc. Em nghĩ xem,  mấy cô gái  thể chịu đựng bạn trai ba hôm hai bữa biến mất, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng  liên lạc ?”
 
 
Cô dừng  một chút,  đổi giọng, mang theo vài phần trêu chọc tinh quái: “ đợi đến khi   ba bốn mươi tuổi giải ngũ thì  khác. Lúc đó    tiền  thời gian rảnh,   tệ về ngoại hình, vẫn  dễ tìm đối tượng.”
 
 
“Chỉ là ở độ tuổi đó mà tìm nữa, phần lớn chỉ  thể tìm  những quý cô  ly hôn hoặc thậm chí  con riêng, đương nhiên, nếu   mặt dày  tìm mấy cô bé hơn hai mươi tuổi thì –”
 
 
“  vô sỉ như .” Lục Dạ An ngắt lời cô, giọng trầm thấp: “Nếu  thật lòng thích, cho dù đối phương  ly hôn  con,  cũng  bận tâm.”
 
 
“Quý vị, tràng pháo tay  ạ!” Giang Tùy giơ ngón cái lên: “Cái   khen ngợi, đây là gì? Đây chính là bản lĩnh!”
 
 
Giang Tùy dẫn đầu vỗ tay, Lục Diệp Ngưng và Thẩm Dư Hoan thấy  cũng phối hợp đặt đũa xuống vỗ tay.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Lục Dạ An: “...”
 
 
Cũng  cần thiết đến mức đó.
 
 
Vỗ tay xong, Lục Diệp Ngưng chống một tay lên cằm, ánh mắt tò mò chuyển sang Giang Tùy: “Anh Tùy thì ? Anh thích  như thế nào?”
 
 
Ngón tay Lục Dạ An vô thức xoa xoa thành cốc, ánh mắt rơi  gương mặt nghiêng của Giang Tùy.
 
 
“ á?” Giang Tùy nghĩ nghĩ, khóe môi cong lên một nụ : “  từng thích ai, nên tạm thời   sở thích đặc biệt.   một điều chắc chắn, đối phương nhất định  thú vị.”
 
 
Cô giơ một ngón tay lên, khẽ lắc lắc: “Dù  yêu đương chẳng  để mua vui ? Ở bên một  vô vị thì còn gì thú vị nữa.”
 
 
Lục Diệp Ngưng gật đầu một cách nghiêm túc: “Em tin  và  trai em là tình bạn trong sáng , dù   trai em đúng là  vô vị như  ,   còn  chơi game nữa!”
 
 
Lục Dạ An chậm rãi ngước mắt lên: “Lục Diệp Ngưng, dạo      quá  với em  ?”
 
 
Lục Diệp Ngưng kéo ghế dịch sang bên cạnh, đồng thời hướng về phía đối diện cầu cứu: “Anh Tùy,   uy h.i.ế.p em!”
 
 
Giang Tùy đá Lục Dạ An một cái  gầm bàn: “Đừng    điều,  đứa em gái như  thì  cứ lén lút mà vui sướng !”
 
 
“ đó đúng đó!”
 
 
Lục Dạ An: “...”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-310.html.]
 
Nhìn hai  đồng lòng giở trò,  bật  đầy bất lực,  Thẩm Dư Hoan: “Em  thấy hai  họ giống  em hơn ? Hay là em  em gái  , đổi chỗ với Lục Diệp Ngưng.”
 
 
Thẩm Dư Hoan   ngoan ngoãn, nhưng từ chối  dứt khoát: “Em  .”
 
 
Thấy Lục Dạ An  ghét bỏ thảm hại, Lục Diệp Ngưng  càng lớn hơn.
 
 
Giang Tùy múc một thìa canh, trong làn  nóng bốc lên, cô cũng cong môi  theo.
 
 
Lục Dạ An  hề tức giận, ngược  trong mắt còn hiện lên một nụ  nhàn nhạt.
 
 
Đã lâu     cảm nhận một bữa cơm ấm cúng và náo nhiệt như thế ...
 
 
Gió đêm từ ngoài cửa sổ hé mở thổi , mang theo tiếng  của mấy , đèn đường thành phố sáng mờ mịt trong màn đêm, như những vì  rơi rải rác.
 
 
--- Chương 361 ---
 
 
Một bữa cơm ồn ào nhưng cũng coi như chủ khách đều vui vẻ.
 
 
Sau bữa cơm, Lục Dạ An và Lục Diệp Ngưng chuẩn  rời , Giang Tùy và Thẩm Dư Hoan tiễn hai  đến cửa thang máy.
 
 
Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang sáng lên ánh sáng dịu nhẹ, xua tan bóng tối ở góc tường.
 
 
Trong lúc chờ thang máy, Lục Diệp Ngưng đột nhiên nhớ  điều gì đó, nghiêng đầu  Lục Dạ An bên cạnh: “Anh, hè    rảnh ? Mẹ    nước ngoài nghỉ dưỡng,    cùng ?”
 
 
Lục Dạ An cụp mắt xuống, câu cảnh báo của Hạ Chu “Tránh xa gia đình họ  một chút” đột nhiên vang vọng bên tai, mang theo cái lạnh thấu xương.
 
 
Anh giật khóe môi, giọng   thể   cảm xúc: “Anh   thời gian, chuyến du lịch của gia đình ba  mấy đứa,  xen   gì.”
 
 
“Bố bận công việc,   , chỉ  em với   thôi,  tranh thủ ba ngày cũng  mà.”
 
 
“Ai  ai  cũng  thôi,   thời gian chính là   thời gian.” Giọng Lục Dạ An nhàn nhạt.
 
 
Lục Diệp Ngưng  chút bất mãn phàn nàn: “Mẹ năm nào cũng gọi ,   bao giờ  cả. Quân đội thật sự bận đến  ? Ngay cả mấy ngày phép cũng  thể xin  ?”
 
 
Không khí giữa hai  em lập tức trở nên căng thẳng.
 
 
Đèn cảm ứng cầu thang đột nhiên tối sầm .
 
 
Giang Tùy giơ tay vỗ  tường, ánh sáng vàng ấm  bao trùm bốn , cô lười biếng dựa  tường: “Tiểu Lục đồng học,  em bận việc lớn bảo vệ đất nước, em  thông cảm cho  lính của nhân dân chứ.”
 
 
Lời   của cô nửa đùa nửa thật, nhưng   vặn giải vây cho Lục Dạ An.
 
 
Vừa đúng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng nhẹ nhàng đến nơi.