“Cậu    cùng  chọn quà ?”
 
 
“Không  chuyện quà cáp.” Lục Diệp Ngưng lắc đầu, chống cằm, ánh mắt lơ đãng   con phố bên ngoài đang ngả màu bạc  ánh nắng.
 
 
Cô bé khẽ thở dài, giọng  pha chút buồn bã: “Mình chỉ     thể đón sinh nhật một  thật vui.”
 
 
Thẩm Dư Hoan  hiểu: “Ý  là ? Anh   thích đón sinh nhật ?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Không chỉ là  thích …” Lục Diệp Ngưng thu  ánh mắt, đáy mắt mang theo vẻ u buồn, “Kể từ khi bố   ly hôn,    bao giờ tổ chức sinh nhật nữa. Mỗi năm đến ngày đó,   hoặc là  bận việc, hoặc là biến mất tăm.”
 
 
Cô bé ngừng , ngón tay vô thức khuấy chiếc thìa bạc: “Quan trọng là   luôn cố ý tránh mặt  . Mấy năm     gặp  ,  
 
 
   bận  đến , gửi một tin nhắn chúc mừng,   cũng chỉ lạnh nhạt đáp  một câu cảm ơn.”
 
 
“Mẹ  trong lòng đặc biệt khó chịu, luôn cảm thấy   đang oán hận bà, dùng cách  để trừng phạt bà.”
 
 
Thẩm Dư Hoan lặng lẽ lắng ,  ngắt lời.
 
 
“Năm nay   bắt đầu nhắc  nhắc  từ  lâu .” Giọng Lục Diệp Ngưng trầm xuống, “Bà  nhân dịp sinh nhật để xin   , hóa giải những khúc mắc bao nhiêu năm nay. Bà  đặt bánh kem, chọn nhà hàng, bảo  hỏi   hôm đó  rảnh , kết quả  đoán xem    thế nào?”
 
 
Lục Diệp Ngưng bắt chước giọng điệu của Lục Dạ An,  một cách vô cảm: “Không cần phiền phức, gần đây  bận   thời gian, mấy  đừng bận rộn vô ích nữa.”
 
 
Cô bé  xong bằng giọng của Lục Dạ An, bản   mất hết tinh thần, vai rũ xuống, gục mặt  bàn, cằm tì lên cánh tay:
 
 
“Haizz,  thật sự  hiểu,  chuyện gì mà  thể  xuống  chuyện đàng hoàng chứ? Ly hôn chẳng lẽ là  của   ? Anh    để  gì…”
 
 
Cô bé    ba chữ “hành hạ  khác”, nhưng ý trong lời   quá rõ ràng .
 
 
--- Chương 497 ---
 
 
Khí lạnh men theo thành ly bốc lên, đầu ngón tay Thẩm Dư Hoan  lạnh đến đỏ ửng.
 
 
Cô cụp mắt  những viên đá đang kêu lạch cạch do Lục Diệp Ngưng khuấy, nhẹ giọng hỏi: “ chuyện    thể giúp gì  chứ? Mình với    quen  gì .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-422.html.]
 
Tuy  gặp Lục Dạ An hai , còn ăn chung một bữa cơm, nhưng những lời họ  với  cộng  e rằng  quá mười câu.
 
 
Người đàn ông đó luôn tỏa  một khí chất xa cách, khiến   theo bản năng  giữ  cách.
 
 
Lục Diệp Ngưng quăng thìa  ly, nghiêng  tới : “Cậu thì  quen, nhưng   thì quen mà!”
 
 
Thẩm Dư Hoan khẽ nhướng đuôi mày: “Vậy ?”
 
 
“Kế hoạch của  là thế  đây——” Lục Diệp Ngưng kéo dài giọng, đột nhiên vòng qua chiếc bàn dài, chen cái ‘phịch’ xuống bên cạnh Thẩm Dư Hoan: “Vào ngày sinh nhật  , để Giang Tùy tìm lý do dụ    ngoài!”
 
 
Cô bé khoa tay múa chân, đôi mắt sáng lấp lánh, như thể   thấy cảnh tượng đó:
 
 
“Chúng  sẽ phục kích ở nhà hàng mà    đặt! Anh  đẩy cửa bước , bánh kem, nến, cả nhà đều ở đó! Anh  chẳng lẽ   đầu bỏ  ? Không khí   chuẩn  sẵn sàng,   chẳng  sẽ  cơ hội để hóa giải khúc mắc với   ?!”
 
 
Thẩm Dư Hoan  cô bé trình bày kế hoạch rành rọt,  mặt thoáng qua một tia nghi ngờ: “Cái … liệu   ? Lỡ như  dụ    , hoặc   còn  hỏng chuyện ngay tại chỗ thì ? Với tính cách của  …”
 
 
Lục Diệp Ngưng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Thế nên  mới  nhờ  Tùy  tay đó! Anh  tuy cũng  bạn bè, nhưng  luôn cảm thấy   đối với  Tùy  gì đó khác biệt,  Tùy nhất định  cách!”
 
 
Lục Dạ An đối với ai cũng là dáng vẻ lạnh nhạt đó, nhưng   ở nhà Giang Tùy, Lục Diệp Ngưng cảm thấy  trai  đột nhiên sống động hơn hẳn, ít nhất cũng giống như một  sống .
 
 
Thẩm Dư Hoan do dự.
 
 
Lục Diệp Ngưng dùng đầu cọ  vai cô, như một chú mèo nũng nịu, giọng  dịu : “Ôi Dư Hoan~ Tiểu Hoan Hoan~ Cầu xin  mà! Cậu giúp   với  Tùy một tiếng ! Cậu xem dáng vẻ của   kìa, nếu   ai đẩy   một cái, cái gai giữa   và   e rằng sẽ đ.â.m sâu đến kiếp  mất…”
 
 
Thẩm Dư Hoan  cô bé lay đến  choáng váng, cái vẻ nũng nịu mềm mại đó như sợi kẹo mạch nha dẻo quẹo, quấn lấy khiến cô đành chịu: “Được  ,  sẽ  hỏi   .”
 
 
“Yay! Mình  ngay  là  nhất mà!” Lục Diệp Ngưng reo lên một tiếng, lập tức  thẳng , dành cho Thẩm Dư Hoan một cái ôm gấu thật chặt: “Cậu đúng là cứu tinh của ! Thiên thần nhỏ của !”
 
 
Thẩm Dư Hoan mãi mới thoát   khỏi cái ôm nồng nhiệt, khẽ kéo  một chút  cách, nghiêm túc  Lục Diệp Ngưng: “Nói rõ  nhé, nếu    đồng ý,     loạn  đấy.”
 
 
“Đảm bảo   loạn!” Lục Diệp Ngưng vỗ ngực: “Mình là  vô lý như  ? Dù  thì những cách  thể nghĩ   đều  thử hết .”
 
 
Cô bé nhún vai, giọng điệu mang theo vẻ nhẹ nhõm  khi  cố gắng hết sức, pha lẫn chút bất lực: “Thật sự  … thì