Khâu Tầm lập tức cúi đầu lục túi, trong túi vải bố   nhiều đồ, điện thoại nhanh chóng  cô  tìm thấy, mở khóa  đưa cho Giang Tùy.
 
 
Đầu ngón tay Giang Tùy lướt qua danh bạ, khi bấm  tiện tay bật loa ngoài.
 
 
Chưa đầy vài giây điện thoại  kết nối, Giang Tùy  thẳng  vấn đề: “Chuyện  hot search chị   chứ?”
 
 
Tiếng “cạch” của bật lửa vang lên, Phan Kha dường như  châm một điếu thuốc: “Đương nhiên  ,  đang gấp rút liên hệ các tài khoản marketing đây, chờ phương án PR  chốt, sẽ cho họ hợp tác với chúng  đăng video, giúp chúng   rõ.”
 
 
Giang Tùy đổi tư thế , một chân cong lên đạp  mép ghế, giọng  lười biếng như tư thế :
 
 
“Đoạn video của paparazzi là tin cũ từ tháng ,   cũng  thấy gửi cho chúng  đòi tiền, im  lặng tiếng giữ đến bây giờ đột nhiên tung ,  còn chọn đúng lúc ‘Phá Kén’ đang hot nhất, khán giả xem đang say mê nhất, e là     ...”
 
 
Phan Kha  lạnh một tiếng, giọng  trầm hơn: “ cũng nghĩ , chỉ là điều tra kẻ chủ mưu đằng  cần chút thời gian, nhưng làn gió  thổi mạnh như , ngoài  châm lửa, chắc chắn còn  ít kẻ đang lén lút
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
đổ thêm dầu  lửa.”
 
 
Giang Tùy  khẽ một tiếng, nụ  lười biếng,    chút lửa giận nào: “Hiểu mà, dù  cái bánh trong giới cũng chỉ  thế, chắc chắn  ít  ganh tị khi  phất lên nhanh chóng, khó khăn lắm mới tóm  cơ hội, đương nhiên  dìm  xuống.”
 
 
“ là như .” Phan Kha  nhanh hơn: “May mắn là tin hẹn hò   là chuyện bịa đặt,  rõ  khó, nhưng em  nhất nên thông báo cho Ôn Thời Niệm một tiếng, hai bên cùng lên tiếng, thống nhất lời , hiệu quả sẽ tăng gấp đôi, nếu cô  phối hợp, làn sóng   thể dập tắt  hơn nửa.”
 
 
“Được.” Giang Tùy đồng ý dứt khoát: “ sẽ tìm cô   chuyện .”
 
 
Phan Kha xoa xoa giữa hai lông mày, ngữ khí nhẹ nhõm hơn: “Chị   khô cả nước bọt với đạo diễn nửa ngày trời, cố gắng xin  cho em ba ngày nghỉ,   để tránh bão dư luận, em ở trong đoàn cũng là tâm điểm chú ý, đợi làn gió   qua   hãy    tiếp.”
 
 
Giang Tùy nhướn mày, vẻ lười biếng ban nãy   biến thành sự vui vẻ chân thật: “Nổi tiếng xong bận rộn chân  chạm đất một tháng, ngược  vì cái chuyện xàm xí  mà kiếm  ngày nghỉ  ?”
 
 
Cô bật , đầu ngón tay khẽ gõ  mặt bàn: “Đây chính là trong họa  phúc mà    ? Vậy tối nay  sẽ đặt vé bay về đó.”
 
 
Phan Kha  rộ lên,  quên dặn dò: “Về thì , nhưng đừng  lang thang ngoài đường   khác chú ý, đặc biệt là những nơi đông , kẻo  chặn .”
 
 
--- Chương 560 ---
 
 
“Biết ,   ý tứ mà.”
 
 
Điện thoại ngắt kết nối, Giang Tùy ném điện thoại trả  cho Khâu Tầm,  cuộn  trở  ghế, đầu ngón tay gõ nhịp  tay vịn, từng nhịp, từng nhịp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-476.html.]
 
Điều hòa tiếp tục thổi, mái tóc vàng óng khẽ rung rinh theo gió, cô nhắm mắt , khóe miệng cong lên một nụ  lười biếng –
 
 
“Về nhà thôi~”
 
 
Mặc dù Lục Dạ An  Giang Tùy   là  yếu đuối đến mức vì chút dư luận  mạng mà tìm c.h.ế.t sống,   đả kích nặng nề.
 
 
 vì điện thoại của Giang Tùy cứ tắt máy  liên lạc , suốt cả buổi chiều, Lục Dạ An đều bồn chồn  yên.
 
 
Buổi tối  khi huấn luyện xong và tắm rửa, Lục Dạ An lái chiếc xe Jeep của , theo thường lệ  ngoài mua sắm một  nhu yếu phẩm, nhưng giữa đường  như  ma xui quỷ khiến mà rẽ hướng,  đến  khu chung cư nhà Giang Tùy.
 
 
Chiếc xe từ từ tắt máy, Lục Dạ An  đầu,   ngoài cửa sổ.
 
 
Cánh cổng uy nghiêm rộng lớn lặng lẽ  sừng sững trong màn đêm, y hệt cánh cổng xuất hiện trong video của paparazzi.
 
 
Lục Dạ An lặng lẽ  một lúc,  chợt tỉnh .
 
 
Giang Tùy bây giờ chắc chắn  ở thành phố A,  bây giờ đang  gì thế ? Nhìn chằm chằm  cánh cổng  thì  ích gì?
 
 
Anh cúi đầu, tự giễu mà  một tiếng, đang định khởi động xe rời , một chiếc xe sedan màu trắng đột nhiên lao  tầm mắt, dừng   cổng khu chung cư.
 
 
Cửa xe mở , một thiếu niên dáng  cao ráo bước xuống, dù đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, mái tóc vàng óng chói mắt  vẫn lộ  từ khe hở, xuyên qua màn đêm đ.â.m thẳng  mắt Lục Dạ An.
 
 
Anh sững sờ, còn  kịp phản ứng, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, khiến  giật .
 
 
Màn hình sáng lên, hai chữ “Giang Tùy” nhấp nháy liên tục  nền tối, Lục Dạ An  đầu , thiếu niên ở đằng xa cũng đang giơ điện thoại lên.
 
 
Ngay khoảnh khắc ấn  máy, giọng  của thiếu niên hòa cùng cơn gió đêm lúc , truyền  từ ống , giữa những lời  mang theo vẻ lười biếng thường thấy của cô:
 
 
“  Đội trưởng Lục ,  gọi cho  nhiều cuộc điện thoại thế  gì? Sao, trời sập  ?”
 
 
Lục Dạ An hắng giọng, cố gắng  cho giọng    vẻ bình tĩnh và tự nhiên: “Trời  sập, chỉ là thấy em cứ tắt máy, nên mới gọi nhiều .”
 
 
Giang Tùy nhướng mày: “Thấy  cứ tắt máy, nên   gọi cho  30 cuộc nhỡ ?   mở máy thấy , còn tưởng Ám Uyên  chế tạo  b.o.m nguyên tử , mới khiến  sốt sắng đến thế!”
 
 
Lục Dạ An khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Hôm nay... thế nào ?”