"Nhạc phim của chúng  vẫn   ,   cô   với Ôn Thời Niệm ?"
 
 
Nghe thấy cái tên , động tác thu dọn túi của Giang Tùy khựng .
 
 
Đường Dịch vuốt vuốt tóc: "Cũng  hẳn là  , chỉ là  đây từng hợp tác, coi như quen ."
 
 
"Vậy cô..."
 
 
"Ê ê ê, dừng  ." Đường Dịch giơ tay ngắt lời Chương Hải: "Người  mời Ôn Thời Niệm  nhạc  thể xếp hàng từ đây sang Pháp luôn đấy, vả  gần đây cô  đang  , từ chối cả đống lịch trình ,    giúp   đàm phán hợp tác với cô  ư? Không đời nào."
 
 
"Được   cũng  thử mới  chứ, phim  thì chẳng lẽ  xứng với nhạc  ?"
 
 
"Không đời nào,  đời nào..." Đường Dịch lắc đầu bỏ .
 
 
"Ê, cô Đường!" Chương Hải vẫn  từ bỏ, đuổi theo.
 
 
Lắng  tiếng bước chân hai   xa dần, Giang Tùy  đầu   ngoài cửa sổ.
 
 
Ráng chiều rực lửa, nhuộm đỏ nửa bầu trời, giống hệt buổi hoàng hôn nhuốm màu m.á.u khi cô và Ôn Thời Niệm gặp   cuối.
 
 
"Ôn đại tiểu thư bây giờ nổi tiếng đến thế ?"
 
 
Lắc đầu  khẽ, Giang Tùy kéo quai túi,  dậy rời .
 
 
Trong căn hộ cách đó vài cây , ánh chiều tà trôi  bề mặt sơn bóng piano.
 
 
Ôn Thời Niệm chân trần bước  sàn gỗ tếch,  đến  cửa sổ sát đất, ngắm  ráng chiều rực lửa.
 
 
Gió từ khe cửa sổ hé mở lách , thổi tung những sợi tóc mái  trán cô.
 
 
Tủ trưng bày bằng kính ở góc phòng phản chiếu những đốm sáng hình thoi  ánh nắng xiên, bên trong là một tấm bưu   ngả vàng.
 
 
Trên đó  nét chữ độc nhất của Ngôn Mặc, mạnh mẽ dứt khoát,  mang theo vài phần phóng khoáng:
 
 
【Ôn Thời Niệm, đừng mất hết sinh khí, đừng tự buông thả bản , đừng chọn địa ngục, hãy sống tiếp , em xứng đáng, em trong sạch】
 
 
Ôn Thời Niệm đặt lòng bàn tay lên cánh tủ kính, cảm giác lạnh lẽo như một con rắn nhỏ bò  mạch máu.
 
 
Nét chữ mạnh mẽ xuyên qua trang giấy như đang đốt cháy võng mạc cô, mỗi chữ hóa thành chiếc móc  ngạnh sắc,  khêu gợi những vết thương cũ  lành rỉ máu.
 
 
"Em  sống tiếp , nhưng còn  thì ..."
 
 
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống,  gió cuốn , biến mất trong ánh chiều tà vô tận.
 
 
--- Chương 63 ---
 
 
Hoàng hôn nhuộm cổng trường thành màu vàng óng, lá ngô đồng xoay tít  rơi  gương chiếu hậu của xe mô tô.
 
 
Giang Tùy một chân chống đất nhai kẹo bạc hà, nốt ruồi son ở xương quai xanh  dây kéo áo khoác cọ xát đỏ ửng.
 
 
Sau tiếng chuông tan học, Giang Tùy vươn dài cổ, tìm kiếm bóng dáng Thẩm Dư Hoan giữa dòng .
 
 
Thấy Thẩm Dư Hoan khoác vai một cô gái tóc hồng bước  khỏi cổng trường, Giang Tùy nhíu mày,  định tháo mũ bảo hiểm qua hỏi thì Thẩm Dư Hoan  vẫy tay chào tạm biệt cô gái .
 
 
"Anh." Khi Thẩm Dư Hoan kéo quai cặp sách, vạt váy đồng phục học sinh khẽ bay lên theo gió chiều tạo thành một đường cong nhẹ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/chuong-64.html.]
 
Giang Tùy xoa đầu cô bé: "Vừa nãy là ai thế?"
 
 
"Bạn cùng lớp."
 
 
"Kết bạn  ?"
 
 
"Vâng." Thẩm Dư Hoan nhẹ nhàng gật đầu.
 
 
Giang Tùy thở phào: "Cứ tưởng em  đại tỷ nào đó đe dọa chứ."
 
 
Thẩm Dư Hoan  nhịn  : "Sao  thể trông mặt mà bắt hình dong chứ? Cô  chơi nhạc trong ban nhạc, nên mới nhuộm tóc."
 
 
"Cũng , dù   cũng nhuộm tóc, hình như   tư cách   ." Giang Tùy cầm mũ bảo hiểm dự phòng đội cho cô bé.
 
 
Nhìn chiếc mũ bảo hiểm đè lên bờ vai mảnh mai của cô gái, Giang Tùy cảm thán: "Em gầy quá, đội mũ bảo hiểm  cứ như búp bê đầu to ."
 
 
"Em sẽ cố gắng ăn cho béo lên."
 
 
Thẩm Dư Hoan  trèo lên ghế , chiếc mô tô đột nhiên gầm rú.
 
 
Cô bé theo bản năng ôm lấy eo Giang Tùy, xương bả vai nhô   lớp áo khoác chống gió cấn  lòng bàn tay đau điếng.
 
 
"Đừng chỉ  em,  cũng  ăn nhiều  —" Vì mũ bảo hiểm cản trở, cô bé  tăng âm lượng để  với Giang Tùy.
 
 
Giang Tùy mỉm  gật đầu: "Được, tuân lệnh."
 
 
Cách đó vài chục mét, chiếc Maybach đen chậm rãi hạ cửa sổ.
 
 
"Đó chẳng  Thẩm Dư Hoan ?" Ngụy An An vặn thỏi son  nửa cây, ánh phản chiếu của kính hiện lên đường kẻ mắt  cô  tỉ mỉ vẽ, "Vậy mà   chơi bời với mấy đứa thanh niên "quỷ hỏa" hư hỏng như thế."
 
 
Camera điện thoại nhắm  đèn hậu của chiếc mô tô, liên tục bấm nút chụp khi nó khởi động và sắp phóng , chụp  vài tấm ảnh.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
"Cô chủ,  cần  theo  ạ?" Tài xế liếc  gương chiếu hậu.
 
 
Ngụy An An phóng to ảnh,  thấy bàn tay Thẩm Dư Hoan đang ôm lấy eo thiếu niên, bật : "Không cần, về nhà thôi."
 
 
Vì Thẩm Dư Hoan  mua rau, Giang Tùy đưa cô bé đến một siêu thị lớn gần đó.
 
 
Khi Giang Tùy tháo mũ bảo hiểm, ánh hoàng hôn  vặn chiếu lên lọn tóc nhuộm highlight xanh xám của cô, mấy cô gái xung quanh đều nghiêng đầu  sang.
 
 
Đến khi tầm mắt chạm  gương mặt điển trai, sạch sẽ đó, từng  đều trợn tròn mắt.
 
 
Giang Tùy  đặt mũ bảo hiểm xuống, Thẩm Dư Hoan  bên cạnh đột nhiên đưa qua một chiếc khẩu trang: "Đeo  ."
 
 
"Tại ?"
 
 
Thẩm Dư Hoan nghiêm túc : "Đẹp trai quá dễ  chụp lén."
 
 
Giang Tùy bật , móc dây khẩu trang   tai  đeo .
 
 
--- Chương 64 ---
 
 
Vừa  siêu thị, một luồng khí lạnh ập tới, Giang Tùy đón lấy xe đẩy từ tay Thẩm Dư Hoan: "Ở đây vẫn mát mẻ nhất."
 
 
Thẩm Dư Hoan gật đầu đồng tình, cùng cô  về phía khu rau củ.